Góc Nhà

Luân Hoán

ta đã nhiều năm xa tổ quốc
nhưng nào tổ quốc có xa ta
sờ tay lên ngực nghe còn ấm
hơi thở cỏ cây ở quê nhà

vẫn gặp bình minh trên ngọc tóc
mỗi lần tay chải ngọn bâng khuâng
gió từ bờ ruộng qua bụi chuối
mang tiếng chìa vôi, thoảng hương bần

Bài Ca Chí Lớn

Nguyễn Đức Lập

Dăm đứa bạn bè từ bốn phương
Gặp nhau rượu đắng trắng đêm trường
Ô hay!
Chí lớn trong thiên hạ
Nhắc lại càng thêm nỗi chán chường
Cạn chén này đi chén nữa thôi
Ta say! Quên hết chuyện buồn vui
Thế nhân còn mấy người xanh mắt
Thất thểu mình ta giữa chợ đời
Có phải ngươi vừa khóc đấy chăng?

Bàn Chân Thở Với Bàn Tay


Hoàng Xuân Sơn

Chỗ khả dĩ để thở

xuống câu bất tận hằng hà
nụ
bông
hôm nào em xanh với đồng
nôn nao với gió
bế bồng theo mây
hôm nao đủ ngón bàn tay

Hương Bài Thơ Cũ

 Luân Hoán

bốn mốt năm xa chợt sáng nay
hương bài thơ cũ gợn chân mày
tiếng vàng thỏ thẻ reo hồn nhạc
đánh thức tình vui mở cánh bay

đứng lại trên hè ngã tư xưa
một thời chờ đợi run tay đưa
đôi câu viết vội trên bao thuốc
tim đập liên hồi quên gởi thưa

kịp nhớ bàn tay rất thẹn thùng
giấu ngay vào vạt áo rung rung
quay mình thả bước nhanh theo bạn
nhưng gót chừng như vướng nhớ nhung

Sông Hàn

Luân Hoán


sông thở theo cùng nhịp gió bay
ta ngồi nghiêng má ngóng đông tây
nắng trầm hương khói hồn dĩ vãng
thương nhớ lênh đênh mặt nước đầy

thoảng vọng bên đời vang tiếng gươm
lời nguyền son sắt Nguyễn Tri Phương
gió lặng Sơn Trà tâm vẫn bão
không mưa mà lệ ngấm đêm sương

Bài hát buồn của tên lãng tử

Nguyễn Đức Lập

Tên lãng tử
Rượu đã say từ hồi mới tối
Áo khoác trên vai
Bóng dài xiêu đổ
Trên con đường lồi lõm đá san hô
Đèn tắt từ lâu
Chỉ còn những tia sáng lờ mờ
Hắt qua kẽ lá
Tên lãng tử
Vừa đi vừa hát
Giọng rã rời

Sinh Nhựt Ca

Thơ Nguyễn Đức Lập

Đốt thuốc nửa đêm thay đốt nến
Một mình cười với bóng trăng suông
Ừ nhỉ! Bốn mươi năm lận đận
Sổ đời chưa hết bụi trần ai

Thiên kinh vạn quyển mang đà mỏi
Hưng? Phế? Ra gì cuộc đổi thay
Nhớ thuở hai mươi tràn ước vọng
Sông hồ phơi phới nẻo tương lai

Gót chân Kỳ, Ký khinh đường hẹp
Hồn ngát hương hoa, trải dặm dài
Theo gương người trước đòi nghiên bút
Thế núi, hình sông luống miệt mài

Ca Dao

Thơ Nguyễn Đức Lập

Anh đứng đây
Vời trông con nước
Trăng cuối năm, sóng vỗ tràn bờ
Điệu hát nào một thoáng lửng lơ
Mà đủ khiến mắt cay môi đắng
Ơi này em
Lời ca dao của mẹ
Thoáng ngọt ngào vang vọng đâu đây
Nghe bỗng dưng
Khói tỏa sông dài
Trắng cánh cò bay
Thơm nồng lúa mới
Lặng lẽ bờ kinh
Đèn soi chập tối
Giọng khoan hò nhịp bảy nhịp ba