Thơ Nguyễn Đức Lập
Anh đứng đây
Vời trông con nước
Trăng cuối năm, sóng vỗ tràn bờ
Điệu hát nào một thoáng lửng lơ
Mà đủ khiến mắt cay môi đắng
Ơi này em
Lời ca dao của mẹ
Thoáng ngọt ngào vang vọng đâu đây
Nghe bỗng dưng
Khói tỏa sông dài
Trắng cánh cò bay
Thơm nồng lúa mới
Lặng lẽ bờ kinh
Đèn soi chập tối
Giọng khoan hò nhịp bảy nhịp ba
Bờ bụi um tùm
Ghe trước đợi ghe sau
Gái gạo chợ nước sông
Trai giang hồ tứ chiến
Cheo quế thuyền lan
Khoan khoan bớt mái
Nợ tình nợ ngãi
Một nhớ hai sầu cơm chẳng buồn nhai
Bóng chim tăm cá miệt mài
Bần gie, đóm đậu thương hoài ngàn năm
Ơi này em
Có nhớ không
Gọng hát phù trầm
Điệu Huê Tình trên bờ sông Hậu
Yêu làm sao muôn thuở hẹn hò
" thò tay xuống ngắt ngọn ngò
thương anh đứt ruột, giả đò mgó lơ
Thiên thu bay tóc
Tháng đợi năm chờ
Cánh lục bình trôi
Bao giờ trở lại
Xa quá là xa
Cây đa bến cũ
Thuyền xưa không đậu
Trốc gốc mất tàng
Tình xưa trót đã đa mang
Duyên xưa trót đã lỡ làng rồi sao?
Ơi này em
Sông Ngã Bảy chảy ra bảy ngã
Có ngã nào về với mẹ với cha?
Còn ai ăn hột chà là
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng?