Mối liên hệ giữa Trường và Sủng, thằng công an mặt non choẹt chỉ đáng
tuổi con trai của chàng, khởi sự từ hôm Trường kiếm được một mảnh nhôm
lớn.
Mảnh nhôm nằm đâu đó trong bụi cỏ và bị vùi nông dưới một lớp đất
bùn. Thoạt tiên, Trường tưởng đó là một miếng tôn rỉ. Nhưng nắn thử,
chàng thấy nó vừa cứng, vừa nhẹ. Lúc chàng miết mạnh móng tay cái của
mình xuống, Trường thấy nó để lại một vệt sáng ngời.
Thế là Trường thủ mảnh nhôm đem về trại và phác họa trong đầu đủ thứ
vật dụng mà chàng có thể biến chế. Chàng nghĩ đến một cái lược cài tóc
cho vợ, một cái trâm gài đầu cho đứa con gái và một cái mặt dây chuyền
đeo cổ để tùy nghi.Thời giờ ở đây có thừa để Trường đủ kiên nhẫn ngồi gò
những món vật dụng của mình trở thành tinh xảo. Như cái lược là một
công trình tuyệt hảo của bàn tay tài hoa phối hợp với khối óc nhiều sáng
tạo. Hàng răng lược đều đặn, khoảng cách cân đối, còn dẫy hoa văn khắc
trên mặt lược là cả một nghệ thuật trang trí tỉ mỉ, gợi ý từ những mặt
hổ phù, những nét khắc họa trang trí trên đồ gỗ, đồ khảm, đồ chén đĩa mà
trước đây Trường đã có nhiều lần say sưa ngắm nghía.
Một công trình như thế, Trường đã phải dành ra cả tháng ròng rã để
hoàn tất. Trong thời gian ấy, đi đâu chàng cũng mang nó theo, dắt kỹ ở
lần túi trong của chiếc áo thô sơ may bằng vải bao cát. Khi đi lao động
có chút thì giờ nghỉ ngơi, Trường hay đem nó ra ngắm nghía để thấy mình
còn đôi chút hơi hướng nghĩ về người vợ thân yêu.