Sinh Nhựt Ca

Thơ Nguyễn Đức Lập

Đốt thuốc nửa đêm thay đốt nến
Một mình cười với bóng trăng suông
Ừ nhỉ! Bốn mươi năm lận đận
Sổ đời chưa hết bụi trần ai

Thiên kinh vạn quyển mang đà mỏi
Hưng? Phế? Ra gì cuộc đổi thay
Nhớ thuở hai mươi tràn ước vọng
Sông hồ phơi phới nẻo tương lai

Gót chân Kỳ, Ký khinh đường hẹp
Hồn ngát hương hoa, trải dặm dài
Theo gương người trước đòi nghiên bút
Thế núi, hình sông luống miệt mài


Khắc khoãi trường thành, bia đá cũ
Nước cờ trị, loạn chất oằn vai
Rồi thuở ba mươi đầu chớm bạc
Nửa đời, mắt mỏi chuyện vần xoay

Bất bình cũng học trang hào kiệt
Chợt ngó trong gương lạ dáng gầy
Tím máu cô thần tìm nước cũ
Giữa giòng cột đá! Buổi tàn phai

Rau rừng, măng núi thêm dày dạn
Hồn quốc năm canh vẫn gọi hoài
Căm gan bẻ kiếm, thời chưa thuận
Xửng vửng bạn bè xiết đắng cay

Tinh đẩu! Vạch trời kêu chẳng thấu
Anh hùng? Thành bại? Luận cùng ai?
Ừ nhỉ! Quê người còn lạc lõng
Vinh gì áo mượn với cơm vay

Mảnh lòng du tử còn đeo đẳng
Cố quận trông vời mỗi phút giây
Nợ bốn mươi năm tay vẫn trắng
Ngày mai còn lại chút thân này
Chông gai dù có trăm ngàn lối
Gươm vẫn chưa rời, đợi cuộc chơi!