Minh Râu

Hồ Đình Nghiêm

Một nơi thiếu vắng mặt trời, nơi ấy đêm sẽ dài hơn ngày. Một nơi mưa về rả rích, lê thê và dầm dề, sinh hoạt nơi đó thường gián đoạn, co cụm và đình trệ. Thị trấn Sầu Đông là một trong những nơi như vậy.
Người ta rất khó lượng định chính xác chân đi thời gian và chính họ, quá đỗi ngờ vực khi ngó chăm vào mặt đồng hồ. Chỉ có nó mới đưa ra được một con số khả dĩ tin được trong khi ngoài trời cảnh quang vẫn ngần ấy một diện mạo, sáng không sáng tối chẳng tối. Những con gà trống có thể gáy sai về một bình minh chưa tới, trong khi gà mái lại lùa bầy con vào chuồng nằm dù hoàng hôn mãi còn xa tít tắp.
Sầu Đông có sông có đồi có chùa chiền miếu mạo có lắm cây cao bóng cả bao che, những nguyên cớ tác động vào tâm tình con người, dẫu không nhiều. Dù bảo rằng lý lẽ ấy sai trật thì cũng nên khách quan để chứng nhận, người dân sống trong thị trấn Sầu Đông có vẻ đa sầu đa cảm, hiền lành, hơi khép nép, không mấy ưa chuyện tranh chấp cự cãi gây sự. Họ thích màu nâu màu xám màu hoàng thổ, những hợp sắc mà ta thường nhìn nhận chúng luôn có mặt ở nơi xông đầy khói nhang để khi bước vào lòng nghe ít nhiều sự thành kính dẫn đường. Người ở Sầu Đông ưa tổ chức những buổi cúng giỗ ở ngoài trời cho các oan hồn. Thỉnh thoảng họ ra chợ mua cá về chỉ để tìm sông hồ mà phóng sinh. Họ tin, song hành với đời sống này luôn có một cảnh giới khác cộng hưởng, trong khuất mặt. Ăn hiền ở lành, khù khờ ông trời độ có thể là châm ngôn họ cố bảo tồn. Bao triều đại đã thay bao hưng phế hiện hình bao dâu bể khuynh đảo khiến tâm tính còn người tuồng sứt mẻ chợt vẹt ít nhiều. Nam phụ lão ấu luôn nhắc chuyện cũ với bao tưởng tiếc trào dâng, người nặng lòng với Sầu Đông thì luận chuyện mà chất duy tâm lai láng phủ đầy: Trước, đêm ngủ chúng tôi vẫn để cửa mở tuyệt chẳng mất một cọng rác. Trước, mùa đông có dầm dề thì đó vốn là quy luật của mùa màng đất trời tuần hoàn xúi vậy, nay thời tiết như biết khóc giùm cho con dân thấp phận bé mồm. Sầu Đông được bọn thực dân Pháp trồng cho một rừng cây thuộc dạng cao niên hiếm quý ven đô nhằm bảo hoà môi sinh và ngăn ngừa nạn bão lụt, nay cường quyền thiếu vốn học thức đã vì đồng tiền mà đốn hạ chúng đi. Nếu trời đất chẳng sầu thảm như này, cái mới là chuyện lạ!
Một nơi như vậy luôn nằm ngoài tầm ngắm của bọn người ưa lấy đêm làm ngày, ưa rậm rật, ưa ăn chơi tới bến, ưa tìm cảm giác mới lạ, ưa sa chân vào tội lỗi. Và vì thế, Sầu Đông cũng sẽ là tụ điểm cho những kẻ giang hồ lỡ gây ra tì vết tìm về nương náu dấu che thân phận. Sách xưa bảo: Bậc chính nhân quân tử thường đi đại lộ về cũng đại lộ, hành sử nơi tập trung nhiều ánh sáng quang minh lỗi lạc, chẳng việc gì phải dấu diếm. Và tới thời điểm này, ngay cả ở Sầu Đông, người ta xem đó là lời lộng ngôn đại tự. Thắp đuốc suốt năm canh, tìm đâu ra một tên “cuồng sĩ” ngu dại tới ngần ấy! Đi vào tiểu lộ, dìm thân vào lòng bóng tối nó sẽ giúp anh lắm điều, mà cơ bản nhất đấy là cái an toàn bảo mật. Ngay cả khi nằm trên giường, ý nghĩ trong bóng tối hẳn khác xa kẻ nằm vắt tay trên trán giữa một trưa sáng loà con mắt. Lên kế hoạch tấn công một mục tiêu, người ta bàn thảo nó trong đêm, chỉ có nạn nhân tìm cách chống cự những thương tích đổ vỡ vào lúc trời sáng. Bóng tối còn là điều kiện ắt có và đủ dành cho những đôi tình nhân. Anh nói ra một câu tỏ tình văn hoa như bị ma nhập cũng do nương nhờ vào bóng tối đấy thôi. Trời quang mây tạnh đố hoạ anh mở được miệng hến thốt nên lời để rót êm vào tai đối tượng, khuynh đảo thành quách, xiêu lạc một tâm hồn nhẹ dạ cả tin.
Bạch Hổ tìm tới Sầu Đông vào một ngày trời xấu. Bản thân nó vốn chẳng mấy khi có ánh mặt trời soi rọi nên xấu trời, chỉ là nhận định nhất thời của kẻ phương xa chưa từng ăn dầm ở dề để hiểu tính khí Sầu Đông. Ừ, nhưng mà hôm ấy xấu thật đấy. Sụt sùi gió mưa, co ro bạc nhược, thị trấn nhìn đâu cũng ngó ra một màn thuỷ rơi lệ trước mắt, đổ dòng, lai láng. Bùn đất ven đường nhão như muốn níu lấy cẳng chân, màu nhựa đen thì rỗ mặt có lắm ổ gà. Tất cả nhấn chìm trong vũng màu xám bẩn, một vài đốm sáng xanh đỏ cá biệt có trên màu áo đi mưa chỉ bôi trét vội rồi hối hả chảy về chốn mù mịt. Đài trung ương đã loan tin sai trật về thứ dự báo thời tiết trong ngày và nếu là kẻ khác, kẻ ấy phải ướt át đứng trốn mưa bên mái nhà ga mà cất tiếng nguyền rủa đất trời thế sự môi sinh hoàn cảnh. Bạch Hổ có mang áo đi mưa trong hành trang và hắn câm lặng chứng minh, hắn thuộc loại không dễ bị tác động từ những đột biến xảy ra ở ngoại vật. Biết cách làm chủ mình đã đành, còn biết chế ngự những râu ria quanh vấn nạn phong thuỷ. Nói Bạch Hổ là đứa cẩn tắc, là đứa giàu kinh nghiệm dọc đường gió bụi e quả không sai trật.
Tuy đang muốn dung nạp vào cơ thể chút thức uống làm ấm người, Bạch Hổ đã bỏ băng qua nhiều hàng quán rậm rật mọc cách khoảng suốt chiều dài con đường huyết mạch của thị trấn. Hắn sẽ dừng chân hồi nào bắt gặp một quán vắng. Khách vào quán trống lạnh như chùa bà Đanh thì ắt hẳn khách ấy mang nhiều tâm sự uẩn khúc, hoặc khách ngồi đợi một hình bóng mà đối tượng kia vốn luôn coi trọng cái hoang liêu thanh vắng. Càng thưa chộn rộn càng quý, nghe mồm một tiếng mưa rơi, nghe lá rụng thì thầm bên thềm lại thập phần thống khoái. Cuối cùng khung cảnh một hàng quán như vậy buộc phải hiện ra. Vô Sự quán nằm ngay một ngã ba, dấu che phía sau là một ngọn đồi mọc xanh um thân tre trúc. Quán mang vẻ đẹp tự tại mà nỗi cô đơn nó sở hữu là điểm son nhằm tôn tạo nó lên, trong khi tre trúc đằng sau buộc phải đứng chen chúc xô bồ bên nhau mới làm nên nét quyến rũ.
Vô Sự. Bạch Hổ nhai chữ đó trong miệng khi bước lên ba bậc cấp. Một thiếu nữ có hơi xanh xao bỏ dở công việc bên quầy cất bước đến gần tỏ vẻ chờ đợi được phục vụ. Cô tên là Hoàng Cung, phải chăng? Hơi choáng, hơi bất ngờ, những gì nằm ngoài dự tưởng thường khiến ta phải đánh rơi vẻ tập trung. Và do đó vô tình bày rõ một sự thừa nhận. Bạch Hổ nói tiếp, nếu cô là Hoàng Cung thì tôi sẽ cởi áo đi mưa, sẽ ngồi xuống ghế, nhược bằng như sai trật tôi sẽ mua thứ gì đó và rồi rời quán. Dạ, em đúng là người mang tên đó, một danh xưng rất ít người biết, em sửng sốt vì lâu rồi mới nghe lại hai tiếng Hoàng Cung. Bạch Hổ cởi áo tơi móc vào một cây đinh đóng nhô ra ngoài vách tường. Hắn phát hiện dưới nền còn đọng thẩm một vòng tròn chưa kịp bốc hơi. Khoảng tiếng trước đã có khách đội mưa vào quán. Như vậy, Vô Sự vẫn lai rai kẻ vào người ra chứ không hẳn vắng ngắt. Buôn bán mà ế ẩm, chẳng ai có dũng khí để cầm cự sống thở dưới môn bài “vô sự” cả.
Do mưa một phần, do màu sắc tre trúc phản quang, chứ thực sự Hoàng Cung không mang thứ da dẻ xanh tái ấy. Cô ta là một người khoẻ mạnh, vì khi mang bình trà tới cho khách, Bạch Hổ cảm nhận được chút nhiệt lượng từ người cô toả lan ra. Thường thì có người gọi đúng tên mình, cái đứa ấy có gây cho cô sự tò mò không? Bạch Hổ nói sau khi nhấp môi vào tách trà ướp hương sen. Giống hoa lạ luôn được đề cao “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Cách đây bốn bữa, người chủ quán nói với em sẽ có người đến tìm, cái làm em ngạc nhiên là hơn tiếng trước đã có người gọi đúng tên em. Như vậy tìm tới em không chỉ có riêng ai cả? Người đến trước tôi dáng vẻ ra sao? Thấp người, hơi lực lưỡng và đen đúa, kiểu chuyên băng rừng vượt suối để khuân vác đồ đoàn. Hắn hỏi cô những gì? Không nhiều, theo hợp đồng, nhờ em chỉ bày lối đi gần nhất để đến huyện Giả Sơn. Đừng nói với em là anh cũng tìm tới Giả Sơn. Không, đi Giả Sơn chỉ mình nó, chẳng mắc mớ gì đến tôi cả. Và tôi hy vọng, sau tôi sẽ không còn ai tới réo gọi Hoàng Cung. Cô gái bán nước mở miệng cười, hơi dân dã, hơi chân lấm tay bùn, nhan sắc thuộc loại dưới trung bình, khó làm bắt mắt. Cô sẽ tạm vô sự với thứ trời lỡ trao cho, bởi nếu cô đẹp quán “vô sự” này sẽ chộn rộn và dĩ nhiên người thông hiểu chuyện đó hơn ai cả chính là gã chủ quán. Gã kinh doanh mà chẳng màng tới những định luật cơ bản để trường tồn, đã vấp phải hai nhược điểm: Địa hình không mấy thuận lợi và người phục vụ viên lại ấp ủ vào dung mạo thứ gì đi gần với ma chê quỷ hờn, xấu vãi. Cuộc đời luôn trái khuấy ở chỗ, người nằm dưới đáy xã hội như thế mà lại mang được cái tên rất đỗi vua chúa, đẹp lộng lẫy thần sầu. Một ông quan đầu tỉnh bệ vệ da dẻ hồng hào tươi nhuận lại mang tên Sáu Lẹo, ừ tại ngày đó tớ bị bọn chúng bóc lột suốt ngày phải mang heo đi nhảy đực lai giống. Tớ nhảy núi và tớ về lãnh đạo bọn lầm đường lạc lối. Hừ, có sao đâu, nếu không oái ăm thì còn gì là cuộc đời nữa! Bạch Hổ nói, đến giờ tôi phải lên đường. Tôi chỉ hỏi cô một câu cuối cùng: Nếu có người rách việc đến tìm cô biểu làm bài luận văn tả người, cô nhận xét về tôi như nào? Em sẽ nói, người đó như trăm ngàn khách dừng chân uống nước, chẳng có gì đặc biệt. Anh ta tựa như nho sinh gần gũi sách đèn, là hạng người trói gà không chặt, hoặc một thứ na ná như vậy. Bạch Hổ xô ghế đưa tay với tìm chiếc áo đi mưa, hắn gầm mặt cái kín những hạt nút. Cám ơn cô. Tạm biệt.
Trời ngưng mưa, chỉ là buổi chiều nhưng trong cánh rừng thưa này đã vây bọc, bưng bít nhiều sắc tối. Những cành lá lay động trở mình sẽ tạo được từng vệt sáng xanh quét vội qua. Đẹp một phần, phần khác hiện diện sự bất an. Người ta dễ rung cảm trước vẻ đẹp mong manh. Ngưng mưa nhưng cỏ cây ở đây do tắm gội lâu dưới vũ lượng triền miên nên nó hầu như bất khả tìm gặp sự khô ráo. Bước chân người dẫu là dạ hành giàu kinh nghiệm di chuyển cũng vẫn phải phát tiếng, phương chi cái bóng đen đang thu ngắn khoảng cách kia lại thuộc loại có da thịt trù phú, vạm vỡ. Hắn thấp người đúng như Hoàng Cung mô tả và hiện tại hắn đang vác trên vai một cái bao tải khá lớn cộm. Dù rón rén hắn cũng không thể đi im re như hồn ma bóng quế. Bạch Hổ nghe hơi thở hắn vọng dội từ xa trước khi hắn lù lù dẫn xác tới. Hắc Báo phải không? Tiếng hỏi ghìm bước chân hắn lại, theo phản ứng hắn rùng vai cho cái bao tải rớt xuống, động tác thuần thục ăn khớp với ý muốn. Bao túm không kín miệng, lòi ra một chuôi đao nằm ở thế thuận lợi cho chủ nhân khi sẵn sàng động thủ. Đứa đón đầu đi mình ên lại tuồng chẳng phải dáng vẻ người quen đi lại trên giang hồ. Có chăng chỉ là hạng mưu sĩ sớm tối quây quần dưới màn che trướng rủ. Tóm gọn hắn không phải đứa luôn xem đao kiếm là huynh đệ sắc son. Tự khởi thuỷ, Hắc Báo đã sớm chuộc phần bại về mình. Xem thường đối phương đó là điều con nhà võ cần tránh, ngay cả bọn buôn bán trên thương trường cũng vậy, bài học của sơ suất có khi dẫn tới việc táng gia bại sản.
Khi tôi nhận ra người mang tên Hắc Báo thì điều đó chứng minh tôi cũng ở trong tổ chức. Nhiệm vụ mà trên trao cho tôi vỏn vẹn có hai câu hỏi: Việc anh làm có vén khéo không? Anh mang ra được đúng số theo hồ sơ ghi nhận? Chẳng việc gì khiến Hắc Báo này phải tường trình ngọn ngành như vậy cả, có điều tôi cần xác minh, tổ chức đã nói sai số người sống trong huyện đường. Tôi giết gấp đôi, 12 thay vì 6. Máu tuôn như suối, lênh láng chảy ra tới bậc thềm. Bạch Hổ nhoẻn miệng cười, vòng tay đến gần: Xem ra như vậy khí lực anh đã bị thất thoát ít nhiều, lúc này cái anh cần là một đồng chí nguyện chia ngọt sẻ bùi đồng cam cộng khổ trên đường lui binh. Hà hà, nếu nhờ vây cánh mà đứng được thì còn gì là Hắc Báo này nữa. Mắt Hắc Báo ngó xuống cán đao, tay vừa chạm được chuôi đao yết hầu hắn đã bị thanh đoản kiếm sản xuất ở nước lạ đâm vết ngọt ngào. Xưa nay, ít khi Bạch Hổ phải đổi qua chiêu thức 2. Vỏn vẹn có 1. Bí quyết cô đọng ở thời điểm chín mùi do ánh mắt thiếu tập trung của đối phương và lệ thuộc vào cái sát na nhanh nhẹn, chuẩn xác. Hắc Báo gục xuống mà mắt vẫn trừng mở. Chóng vánh, ngạc nhiên, oan ức tức tối, chết mà không tin rằng mình chết, thường những trường hợp đó chẳng đủ sức để đóng sập rèm mi. Mở là mở thế thôi chứ nào còn thấy gì, đâu ngó ra dáng vẻ khoan thai của Bạch Hổ nhẹ rút thanh đoản kiếm rời khỏi cần cổ. Hắn thong thả lau sạch máu đọng rồi nhét lại trong tay áo đi mưa. Hắc Báo chết do bởi cái vật mang hắn về thế giới bên kia không rõ từ đâu xuất đầu lộ diện. Đứa tiểu nhân thường hơn hạng người quân tử đa phần vin vô trò lén lút bá đạo nọ. Dàn trận nghênh chiến trong minh bạch, mặt đối mặt, kẻ thua cuộc muôn năm chẳng hề là Hắc Báo. Đó là lý do giữa đời bỗng hiện ra một bọn người gọi là quân du kích chuyên lòn lách dưới những địa đạo y như loài chuột cống. Muốn chiến thắng ta không ngại từ nan bất kỳ một điều gì dẫu chôn sống những người ta gọi là anh em.
Bạch Hổ đến kiểm tra bao tải, phía trong nén chặt không biết là bao nhiêu tờ giấy bạc Minh râu dòm thẳng có mệnh giá lớn. Hình khối nọ, đứa không chuyên làm việc ở ngân hàng nhà nước cũng lượng định ra được một con số: Không dưới một trăm tỉ đồng. Bạch Hổ dùng thanh đao của Hắc Báo vung chém xuống đất vận sức khơi quật ra được một cái hố, nhỏ thôi vì dụng ý chẳng phải tử tế đi làm mộ huyệt cho nạn nhân. Bạch Hổ tự dưng nghe lạnh mặc dù toàn thân đang toát mồ hôi, hắn chưa lấp xong hai bịch tiền gói vuông trong bao ny-lông thì buộc phải ngừng tay. Tim đập vội, bụng co thắt, hắn thoáng thấy một bóng áo trắng yểu điệu lại gần. Miệng đắng, hắn nói thiếu sự xác quyết: Hoàng Cung, có phải là em? Bóng trắng cười gằn: Giờ này ta mới hiểu vì sao có rất ít đứa còn nhớ tới tên ta, bởi giản dị chúng biết hôm nay thì ngày mai đã trở thành người vắn số. So ra thì trong đám đông ngươi dẫu sao là kẻ mặt mày xem chừng đỡ bặm trợn nhất, cách ngươi động thủ cũng rất ăn ý với ta vì vậy ta phá lệ cho ngươi biết một chuyện, Hoàng Cung chỉ là ám danh biệt hiệu khi giao liên, tên thật của ta chắc ngươi phải từng nghe nhắc qua, ít nhất một lần trong đời. Ta chính là Thanh Xà đây.
Bạch Hổ không thể gượng đứng nổi, hắn sụp đổ người xuống mặt cỏ. Ngước mặt lên, đặt để đôi mắt lạc hồn vào đứa con gái mới ban trưa còn cung kính phục vụ thức uống cho mình. Ngươi đã cho ta uống thứ độc dược nào? Dĩ nhiên rồi, duy chỉ có một phương cách ấy. Ta rót nước tăng lực cho Hắc Báo và ta cho người uống thứ tương tự với đoạn hồn táng. Cái ngươi nên hận ta là trí óc ta đã định việc như thần, biết tới ngang đâu thì thuốc sẽ phản ứng để gia giảm liều lượng hòng khỏi hỏng việc. Các ngươi bất quá chỉ là công cụ cho ta sai việc thôi. Xẻ làm ba hoặc chia đôi ra, cái bao tiền này hẳn sẽ mất đi cái hoành tráng khủng. Hãy để ta thủ đắc, ta xứng đáng là kẻ chủ nhân.
Thanh Xà cười tiếng lớn, tung một nạm giấy bạc lên trước khi rời bỏ hiện trường. Những tờ giấc bạc vồ vập xuống xác Hắc Báo, chập chờn bay trên đầu Bạch Hổ. Đó là nguyên tắc của Thanh Xà, như thể cô muốn trả công phần nào cho kẻ vừa hoàn thành nhiệm vụ và thường thì kẻ đó không tìm đâu ra cơ hội để sống sót, thụ hưởng. Nói cho ngay, nguyên bao tải kia thì hoạ may còn giúp người ta ấm đời chứ mấy chục triệu lả tả bay kia thì không mang lại được thứ gì sất. Không có gì mất giá cho bằng tiền Minh râu. Bi kịch là giang hồ mãi sóng gió bởi nó tác hại. Con đâm cha chỉ vì hai triệu bạc, anh giết em chỉ vì một chai bia mà nó hổng chịu lòi tiền. Đi dự tiệc cưới mà quên mang phong bao đựng Minh râu lì xì cũng xảy ra tình huống “đám ma nhà mình đám cưới nhà người”.
Bạch Hổ nhắm mắt lại, hắn chuẩn bị trút hơi thở cuối cùng và lành thay, hắn được một tờ 500.000 úp mặt thẳng thớm. Trước khi hồn du địa phủ, đầu óc kẻ ấy thường sáng suốt đến lạ, Bạch Hổ cũng không ngoại lệ, hắn nhớ câu nói của Batman in trong cuốn truyện hoạt hình: “Trừ khử, giết đi một sát thủ, không vì thế mà kẻ giết người trên trái đất này sẽ thuyên giảm đi”. Bạch Hổ rùng mình, xuôi tay cho mệ nuốt. Và như vậy Sầu Đông lại tiếp nhận thêm một hồn ma. Chuông chùa nằm đỉnh đồi Văn Thánh thong thả đổ về tiếng kinh cong. Tiếng chuông làm mặt sông buộc phải cau có dợn sóng. Khói mờ la đà dâng đầy trên con nước thượng nguồn, lạnh lẽo, u uất.

Hồ Đình Nghiêm