Cơn Sốt

Lê Thị Huệ


Hồi chuông không bao giờ vắng mặt
Trong suốt bao nhiêu năm cùng chúng ta
Kéo còi tàu qua bao nhiêu sân ga
Đổ xuống trước mắt hai đứa bé bao nhiêu là định mệnh mê hoặc
Và chúng ta đã dốc sạch tuổi trẻ ra chọn
(Canh Thức Cùng Thơ Mộng)


Thoa chen vào cửa khi một sinh viên da mầu mở cánh cừa lớn của đại học xá. Nàng đến bên thang máy bấm nút số bảy. Chiếc thang máy không chạy. Nàng men theo những bậc thang của sáu tầng lầu đi lên. Dãy tam cấp vòng vẹo và cao hun hút. Đến lầu thứ tư, nàng thở dồn và lết từng bước một. Những sinh viên nội trú trong hall trường Columbia đi lên đi xuống thoăn thoắt, cười đùa thoải mái. Họ nở những nụ cười lớn an ủi khi thấy nàng bám tay vào cầu thang đẩy từng bước một. Lên đến lầu bảy, đôi chân mỏi quỵ, nàng ngồi bệt xuống chân cầu thang ngoài hành lang.
Bây giờ Thoa mới biết vào được phòng Ngữ không phải là chuyện dễ dàng. Chiều hôm qua khi chia tay nhau ở trạm tàu điện ngầm dưới phố, nàng lôi ra từ túi áo chàng một chiếc chìa khoá phòng. Ngữ nhìn chiếc chìa khoá trong nắm tay nàng và nói:
- Em giữ lấy cũng được. Cái chìa khóa này anh thường giấu lung tung. Thôi thì em cầm lấy cho tiện.
Giờ này ngồi trước cánh cửa lạnh lùng khép kín, Thoa mới biết rằng, cổng chính của đại học xá nơi chàng đang ở có một chìa khoá, cửa chính của mỗi lầu lại có một chìa khoá khác. Mà nàng thì chỉ có mỗi chìa khoá của riêng phòng Ngữ. Nếu không gặp lúc may mắn thì không dễ gì nàng vào được cửa phòng chàng để sử dụng cái chìa khoá riêng tư này.
Thoa đang loay hoay với đôi chân mỏi thì người gác dan đẩy chiếc xe lăn lau dọn học xá vào. Nàng đi theo đến phòng Ngữ và rút chiếc chìa khoá từ trong xách tay ra.
Bên trong phòng, bóng tối và mùi hơi người Ngữ phủ toả căn phòng. Cánh cửa sổ duy nhất ở phía Tây có tấm màn vải sô đỏ đã được kéo kín từ bao giờ. Ngữ nằm vùi trong một đống chăn mền. Hai chiếc chăn len dường như chưa đủ ấm, chàng còn quơ đắp thêm tấm vải biểu tình có hàng chữ “Nga Xô Hãy Cút Ra Khỏi Việt Nam” nhầu nát. Tấm biểu ngữ của cuộc biểu tình cạnh toà nhà Liên Hiệp Quốc tuần lễ ba mươi tháng tư vừa qua.
Ngữ nằm co và mê mệt. Bộ quần áo chàng mặc từ hôm qua vẫn chưa đổi, cả đôi vớ của chàng vẫn như cũ. Khi Thoa bước vào, vùng ánh sáng nàng mở cửa mang theo đánh thức Ngữ dậy.
Thoả sửng sốt đến cạnh. Thân thể Ngữ nóng hực trong một đống chăn mền.
Trời ơi. Thoa khẽ gọi.
Nàng để tay lên trán chàng thăm cơn bệnh. Ngữ mở mắt.
- Cho anh ly nước. Chàng nói.
Thoa đi lấy nước rồi đến bên chiếc tủ nhỏ kiếm thuốc. Lọ thuốc cảm đã hết sạch khôg còn một viên. Thoa hỏi:
- Anh đã uống thuốc chưa?
Ngữ bật ho dữ dội. Chàng ho gập cả người.
- Anh có uống đỡ hai viên thuốc cảm, chàng nói, ở phòng phát thuốc của trường.
- Anh bị cảm từ bao giờ?
- Ở Central Park.
Thoa vuốt ngực chàng cho dịu bớt cơn ho.
- Sao anh không gọi cho em. Cơ khổ. Ốm đến thế này mà anh cũng không gọi em một tiếng.
Thoa vừa đến bên cửa sổ kéo màn cửa vừa làu bàu đủ chuyện. Ngữ nhìn theo nàng và không nói điều gì. Cơn nóng lạnh đã ướp cứng phần nào những cử động của chàng.
Thoa mang lại cho Ngữ ly nước cam vắt, ly nước màu vàng óng như màu nước Hồ Xuân Hương Đà Lạt, quê cũ của chàng sau những cơn mưa lũ. Ngữ chớp chớp mắt và đưa tay lên dụi hai mí mắt. Thoa nói:
- Để em bắc nồi cháo rồi chạy xuống phố kiếm thuốc cho anh. Thoa lấy dầu trong ví ra vừa thoa lên trán và hai thái dương vừa nói:
- Em đi khoảng nửa tiếng em về ngay.
Thoa xuống phố mua thuốc cho Ngữ. Cơn cảm sốt của Ngữ khiến Thoa thoăn thoắt bước vội xuống cầu thang. Chỉ cách đây nữa giờ, trên đường đến học xá này, nàng lạc lõng giữa con phố xa lạ vào một ngày chủ nhật cuối tuần. Nếu Ngữ không bị cảm, nếu chàng chỉ đang ngủ. Nàng có thể sẽ đến phòng chàng, gom góp một số sách vở để quên, thăm hỏi chàng qua loa, rồi về. Nếu câu chuyện đã xảy ra như vậy. Rồi nàng sẽ buồn như thỉnh thoảng nàng vẫn cảm thấy mỗi khi chia tay chàng. Thì sẽ thế nào? Thoa không rõ nhưng nàng cảm thấy hình như điều gì cũng có thể xảy ra cho cuộc sống của nàng và Ngữ kể từ ngày họ đến đây.
Ngày hôm qua họ đến Central Park. Hai người đã tắm nắng suốt ngày trong công viên. Ngữ mặc chiếc áo xanh vải kaki màu lính trận Cộng Hoà cũ. Chiếc áo tốt nhất của chàng và cũng là chiếc áo chàng mặc thường nhất. Thoa nói:
- Khi nào anh cũng mặc một chiếc áo này. Cả khi đi chơi với em anh cũng không thể thay một chiếc áo khác sao?
- Anh phải mặc nó thường xuyên, Ngữ nói. Màu áo nhắc nhủ anh sự chiến đấu. Chiếc áo còn lại bền nhất của anh kể từ ngày chạy tỵ nạn.
Thoa nhăn nhó:
- Khi nào em gặp anh cũng cứ thấy anh trong chiếc áo này. Bộ đi chơi với em anh không làm dáng được tí sao.
Ngữ ngắt lời nàng, cười, và nói:
- Còn em. Hôm nay em mặc vày trông xinh tệ.
Thoa ầm ừ:
-Sang xứ người ta nên phải mặc áo quần xứ họ, ‘chứ nồi nào úp vung nấy’. Aùo quần của người ta, người ta trang trí hợp với vóc dáng người họ. Váy của họ là để khoe mông và giò. Mông của em lép xẹp còn đôi giò thì ngắn và hở. Làm sao em mặc áo quần của họ cho nó hợp được. Em chỉ hợp được với áo dài, chiếc áo trôi nổi với vận nước mà bây giờ ở xứ người em đã chẳng mặc nó thường xuyên. Trong khi ở quê nhà bọn cộng sản u mê cũng không cho mặc nữa. ôi em nhớ áo dài. Em thèm mặc áo dài làm sao.
Ngữ gật gật đầu ve vuốt:
- Ừ. Em mặc áo dài đẹp.
Khi Ngữ nằm xấp trên cỏ tắm nắng. Thoa kéo tấm khăn trải khuất vào dưới bóng cây rồi nằm nhìn công viên. Nàng nhìn lên tàn cây đại thụ có bóng mát ẩm chút bóng tối. Mắt nàng dừng lại đấy. Một đôi chim lạ đậu lại trên cành hót líu lo điệu nhạc hè. Nắng chói chang đổ xuống trong công viên. Mặt trời quá ngọ đã hong khô thảm cỏ xanh nhất. Đoàn người đi dạo trong công viên khua động tiếng cười nói, tiếng âm nhạc, tiếng la hét, tiếng kêu gọi nhau. Thoa nhìn sang Ngữ. Chàng gối đầu trên chiếc áo của chàng, bình thản tắm nắng. Mảng lưng trần của chàng đỏ ối dưới ánh mặt trời rực rỡ đầu hè.
Khi Ngữ tỉnh dậy, Thoa vẫn còn nằm nhìn ra công viên. Ngữ vươn vai thở khoan khoái:
- Thiếp đi một giấc, dậy thấy khoẻ ra.
Khuôn mặt Ngữ trẻ thơ và sáng tươi ra sau giấc ngủ. Giấc ngủ rửa đôi mắt chàng trở nên mới như bầu trời sau cơn mưa. Chàng cười đùa và nói năng vô tư:
- Nào chúng mình đi kiếm gì ăn chứ.
Thoa lim dim nhìn đôi vợ chồng già dẫn hai đứa cháu đang rảo bộ. Ngữ thể dục cái đầu và nói:
- Bây giờ mà có khúc bánh mì chả thịt của em thường làm ăn trưa thì tuyệt. Nào chúng mình đi kiếm gì ăn. Mình chưa ăn sáng mà em.
Thoa vẫn im lìm. Giây lâu nàng nói:
- Em không đói.
Ngữ ngẩng nhìn ánh nắng chói chàng trên không, hớp lấy một hơi. Thoa duỗi chân ra bóng nắng, đôi chân trần của nàng xanh trắng.
Ngữ nói:
- Anh sẽ dẫn em đi McDonals, nơi em thích gặm french fries nhất.
Thoa ầm ừ:
- Em không đói.
- Anh không hiểu được em. Trước đây một giờ em nằng nặc đòi đi ăn. Bây giờ em lại baỏ rằng em không thấy đói.
Ngữ đứng dậy.
- Anh sang bên kia đường kiếm thức gì uống.
Còn lại mình Thoa nằm trên bãi cỏ, bãi cỏ xanh của công viên nổi tiếng nhiều tội ác. Nàng co rút đôi chân vào bóng mát. Lắc lắc đầu cố xua đuổi những cảm tưởng chạy vào trong lồng ngực. Nước mắt nàng ứa ra. Đứa bé gái tóc vàng mắt xanh đang đùa với quả bóng gần đấy, hất quả bóng lại phía nàng, ngồi thụp xuống, hỏi:
- Tại sao anh bạn cô bỏ đi?
- Anh ấy đi kiếm thức uống, Thoa đáp.
- Tại sao anh ấy đi một mình?
Thoa im lặng.
Đứa bé hỏi tiếp:
- Có phải vì anh ấy bỏ cô ngồi lại một mình nên cô khóc?
Thoa ngẩng nhìn trời xanh, nhìn nắng cuồng nhiệt trên cao.
- Tôi vẫn thường hay khóc vậy thôi.
Đứa bé nhoẻn miệng cười:
- Vậy hả?
Rồi nó đứng dậy ôm quả bóng chạy về chỗ cũ, đùa với anh trai.
Khi Ngữ trở lại, chàng mang theo thức ăn và thức uống đầy tay. Có cả French Fries nóng cho em đây. Chàng nói.
Ngữ bày thức ăn ra trên cỏ. Chàng rắc những cọng khoai chiên mảnh mai. Nắng hâm hấp chiếu xuống những cánh chim bồ câu và thảm cỏ xanh. Buổi chiều về dần trên những đường nắng nghiêng. Aên uống và đùa giỡn với lũ chim bồ câu no nê xong, Thoa ngõ ý muốn đi hóng gió ở một bờ sông.
- Có một bờ sông nào cho chúng ta đi đến không anh?
Thoa vừa đến Nữu Ước dăm ngày và Ngữ đến đây đã năm năm. Khi hoàng hôn xuống xanh thẩm công viên, họ nắm tay nhau ra phố. Họ đi qua những xe điện ngần ủ hơi người và những con phố đầy người. Thoa mỏi chân.
Họ đưa nhau vào một quán nước Ý khi Nữu Ước lấp loáng bóng đêm, bóng đèn và bóng người. Ngoài khung kính, phố xá vui, náo nhiệt, và quay cuồng. Ngữ nói:
- Anh yêu những đám đông, những con đường tràn đầy sức sống với dòng thác xe cộ và người lũ lượt. Em nhìn xem thiên hạ vui chơi thái bình. Đáng mê lắm chứ.
Thoa ủ rủ:
- Em chỉ vui hưởng được điều ấy khi nào linh hồn em yên nghỉ.
Ngữ vỗ tay lên tóc nàng:
- Như vậy là ngang bướng quá nghe không cô.
Thoa im lặng. Câu chuyện rơi vào khoảng chân không. Những âm thanh ngoại ngôn lùng bùng. Tiếng cười nói của khách hàng. Tiếng lèo xèo của những món ăn chiên trên chiếc bếp lộ thiên trong quán. Tất cả như nhập vào một tảng âm thanh lạnh bủa vây lấy câu chuyện của hai người. Cuối cùng Thoa bùi ngùi nói:
- Có nơi nào chúng ta có thể gặp nhau không anh?
Mắt Ngữ nhìn xa xăm. Chàng lẩm nhẩm như nói một mình: ‘Có, có một nơi. Trong trái tim chúng ta.’
Thoa hát thầm câu hát cũ mèm. ‘Đừng. Đừng bỏ em một mình. Đường về nghĩa trang mênh mông. Đừng bỏ em…’
- Em yểu điệu và mơ mộng quá mức, Ngữ nói.
- Tiền đề của anh là chối từ hay phủ nhận sự có mặt của em, Thoa nói.
Ngữ rụt cổ:
- Tình yêu. Ôi! Tình yêu.
Thoa cười ngặt nghẽo:
- Ớ, không phải là anh vẫn chối từ hoặc phủ nhận nó sao.
Người hầu bàn đến mang bình cà phê tiếp cho hai người. Những giọt cà phê đen lấp lánh qua mặt ly thủy tinh.
Ngữ đổi giọng:
- Anh phải đi. Anh phải tiếp tục chiến đấu.
Thoa cúi mặt. Hai mắt nàng long lanh. Khuôn mặt nàng tuột dốc thê thảm.
Ngữ nhịp nhịp những ngón tay lên mặt bàn:
- Anh phải đi. Chúng ta còn một kẻ thù.
Giọng Thoa run run:
- Anh lặp đi lặp lại bao nhiêu lần. Anh không cần phải nói trước mặt em điều này. Anh cứ đi cho đến tận cùng mơ ước. Em chẳng bao giờ muốn ngăn cản bước chân anh. Em tưởng là nếu không có anh rồi em cũng phải phấn chấn để sống. Em sẽ chẳng chết đuối hay mắc cạn. Mảnh đất Việt Nam khổ đau ấy đã tôi luyện em thành miếng bọt bể có thể thấm tất cả mọi chất liệu và hoàn cảnh mà vẫn phải giữ nguyên vẹn hình hài.
Ngữ đẩy ly nước lạnh lại trước mặt Thoa. Chàng biết mỗi khi giận điều gì nàng có thể uống liên miên bất cứ thứ gì ở trước mặt nàng.
- Em hiểu rõ như vậy tại sao em cứ mãi ưu sầu và rên rỉ.
Thoa đáp:
- Thà như vậy còn hơn một ngày kia nước mắt em cạn.
Nàng cúi mặt, nói nghẹn ngào:
- Vả lại chúng ta gối đầu lên dị trạng. Chúng ta bị lưu đầy ra khỏi quê hương. Làm sao nước mắt em có thể ngừng tuôn chảy.
Ngữ rướn giọng nói:
- Anh không muốn nhìn thấy em phiền não.
Thoa mỉm cười giữa hai hàng nước mắt:
- Em sẽ cố gắng.
Thoa bước ra khỏi cửa tiệm với hai tay đầy những thuốc, thức ăn, và đồ dùng lặt vặt. Nàng đi qua con phố Broadway, trên đường vụt vạt xe cộ, hai vỉa hè đầy khách bộ hành. Nàng lẫm lũi bước về phía đại học xá. Phía trước nàng, cặp tình nhân trạc tuổi đôi mươi choàng tay nhau đùa giỡn vang phố. Người thanh niên da đen thỉnh thoảng ôm cô gái tóc vàng quay một vòng giữa đường. Thoa chợt nhận ra là họ vẫn còn trên cùng một đoạn phố với nàng mỗi khi chàng trai ôm người thiếu nữ quay vòng khoe màu áo đầm hồng lên nền gạch đường loang lổ. Một lúc sau, Thoa thấy vắng tiếng cười đùa quen thuộc. Nàng nhìn quanh mới hay đôi tình nhân đã mất hút. Chút bụi đường bay lên, nàng tránh mặt nhìn xuống, vô tình không thấy bóng nàng in trên mặt đường. Nàng ngẩng đầu lên, không một vạt nắng xuyên qua những toà cao ốc ngất ngưỡng để vào lòng thành phố, bầu trời ủ đầy khói máy che khuất bóng cảnh vật của một buổi trưa hè bình thường. Một cảm giác gờn gợn chạy từ sóng lưng lên gáy tóc nàng. Thoa thấy nhớ xót xa đến những trưa tan học ở ngôi trường cũ, những lúc đi bộ qua con đường Tú Xương và Bà Huyện Thanh Quan. Nắng chói chang, mồ hôi ướt đẫm lưng áo dài, nàng cùng với lũ bạn gái mãi mê đùa nghịch, đạp bóng nhau trên vỉa hè, quên cả mặt trời đang thiêu đốt trên cao.
Trở lại phòng Ngữ, Thoa mở cửa bước vào. Ngữ nằm lăn qua một bên, trùm kín đống chăm mền và đang thiếp giấc. Thoa đến cạnh để tay lên trán chàng, cơn sốt vẫn chưa hạ. Trên chiếc gối còn lại đầu giường, hàng chữ viết nguệch ngoạc trên giấy: ‘Anh tìm được mấy viên thuốc trong chiếc xách tay. Chờ em mãi chưa thấy em về. Anh lạnh và buồn ngủ kinh khủng.’
Thoa để chàng nằm yên. Nàng đến bên khung kính nhìn xuống con đường phía dưới. Con phố đông người và xe cộ nhưng không ồn hơn tiếng quạt máy chạy lè xè trong phòng Ngữ. Nàng ngồi như vậy rất lâu. Sau đấy nàng mới hạ tấm rèm cửa xuống kín mít. Căn phòng tối hẳn. Nàng đến bên chàng, nằm xuống cạnh chàng, nghe hơi ấm quen thuộc và mùi hơi ốm của thân thể chàng toả ra. Bấy giờ mới chỉ năm giờ chiều chủ nhật, nàng không thể nhắm mắt ngủ dễ dàng được. Nàng nằm như vậy rất lâu. Cho đến khuya Ngữ thức dậy, chàng trở người sang và gặp nàng đang nằm cạnh. Chàng rướn người lên, cúi xuống trên mặt nàng.
- Anh biết em đã nằm cạnh anh rất lâu.
Mồ hôi toát ra ướt đẫm trán chàng và nhỏ từng giọt xuống ngực nàng. Ngữ hất tung đống chăn cuộn trên mình. Tấm biểu ngữ rớt xuống đất.
Thoa trăn trở:
- Em nhớ nhà quá.
Ngữ đặt lên môi nàng một nụ hôn, nụ hôn nóng của hai bờ môi ốm sốt.
- Anh sẽ đi. Mai mốt anh sẽ đưa em về. Chàng nói.

Lê Thị Huệ
1981
(trích tuyển tập truyện ngắn Bụi Hồng, Lũy Tre Xanh xuất bản, San Jose, 1984) 

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
.