Cho Người Tình Lỡ Vận

Nguyễn Mạnh Trinh

Mười bốn năm mảnh đời xiêu tán
gọi ta thiên cổ cũng vô cùng
qua sông bến nước còn chạng vạng
dơi bay tâm động sợi đàn rung
Thành phố cũ còn ai đưa đón
ngựa xe đánh thức nỗi niềm riêng
góc vườn xưa thuở còn bé mọn
sầu ta cỏ áy cuộc tìm quên
Trở về góc phố un lửa cháy
lệ giọt theo người mấy dặm khơi
tạ ơn từ một bàn tay vẫy
phận kiếp đẩy đưa lượn sóng dồi
Bỗng dưng trong trái tim thống hối
một nụ hoa mọc tận hư không
lượng máu chan chan ngàn câu hỏi
oan khiên nào góc núi hẻm sông
ngựa đá còn bùn phai tâm sự
nắng đỏ sao cháy bỏng đôi vai
chớp nguồn có đủ mưa lịch sử
hay bể đông kia mãi lạc loài
Mây bay nhạt nhạt từ mong ước
Lòng tà huy bờ đá pha phôi
rêu trải oán thù ngàn năm trước
phá Tam giang sóng cuộn bồi hồi
Làm người lỡ vận đành tay trắng
cuộn nhớ hình như sợi chỉ quên
góc phố cũ chẳng còn tươi nắng
chiều mưa đổ lá nước chao nghiêng
Ta chân đất về cùng hội ngộ
cơn bão giông thế giới của em
sâu thẳm sương long lanh lá cỏ
soi cùng thiên địa rất thân quen

Nguyễn Mạnh Trinh













.