Du Côn Hữu Dụng

Phan Ni Tấn

Tôi là Côn. Lớn lên trong một tu viện trên phố núi. Ra đời hành tẩu giang hồ chưa đầy một năm người trong phó nói tôi lá thằng du côn hữu dụng. Các Sơ cười hề hề nói đáng lẽ phong tôi là "hiệp khách hành" mới đúng, tôi nghe cũng chỉ cười hề hề.
Hai mươi năm trước, các Sơ bác ái lượm tôi ở bãi rác công cộng đem về nuôi cho ăn học. Năm học vỡ lòng lớp mẫu giáo tôi rụt rè như con gái. Lên tiểu học tự nhiên tôi đổi tánh thành đứa âm binh nghịch ngợm phá phách nhưng được cái là tôi học hành rất tấn tới, năm nào cũng nhảy lớp, có năm tôi nhảy liên tục hai lớp. Mười lăm tuổi tôi đậu tú tài (diplôme de bachelier) toàn phần. Hồi đó thi tú tài có năm hạng: Tối ưu, Ưu, Bình, Bình thứ và Thứ, tôi đậu Ưu. Thay vì xuống Sài Gòn thi vô đại học tôi bỏ học ra Quy Nhơn tầm sư học đạo. Đao đây là võ đạo, là võ của võ sĩ. Năm năm sau tôi xuống núi quy hồi cố hương chẳng nghề ngỗng gì ngoài nghề đấm đá túi bụi với bọn du đàng ngoài đường phố.
Ở tu viện mỗi sáng thức dậy tôi thường đọc Kinh Tin Sáng "Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần, Amen" xong ra sân dợt vài đưởng quyền cho giãn gân giãn cốt. Dù các Sơ không giao cho tôi việc gì nhưng ngày ngày tôi vẫn lui cui quét dọn trong ngoài, lau chùi phòng ốc, thay nến trên bàn thờ Chúa như một con chiên ngoan đạo.  Riêng việc bếp núc, cuốc đất trồng rau đã có các Sơ trẻ chăm lo, tôi không phải đụng tới. Thật ra, trong nhà thờ ai cũng biết tôi - vai năm tấc rộng thân mười thước cao - chưa từng biết sợ cái chi trên đới này, ngoài việc sợ… con trùng đất ngo ngoe. Hehe.
Hàng ngày sau khi xong việc nhà Chúa tôi hay lang thang xuống phố đi tìm các chú mèo chú chó cũng lang thang như tôi để làm bầu bạn. Nhất là lũ chim moineau, ngày nào tôi cũng cho chúng ăn gạo Nàng Thơm đã đời riết rồi thấy tôi từ đàng xa đi tới là chúng ré lên chào mừng. Lũ chim sẻ này ma lanh lắm, biết tôi không phải là linh mục dù xuất thân từ tu viện, nhưng hễ thấy tôi là chúng chíu chít nịnh hót đến vui tai, lần nào tôi cũng nghe như "Cha Frank đã tới! Cha Frank đã tới!". Trong tu viện, tên Thánh của tôi là Frank. Biết tôi có tài nói chuyện với các loài động vật hiền lành này các Sơ phục lăn.
Giã từ các bạn thú dễ thương tôi lại lang thang khắp nẻo đường trần. Lúc thì hang cùng ngõ hẻm dạy trẻ con nhà nghèo hát dồng dao Bắc kim thang, Tùm nụm tùm nịu, Rồng rắn lên mây có cây lúc lắc..., lúc thì ra bến xe phụ các lơ xe chất hàng hóa lên mui, lúc thì rảo vô nhá lồng chợ dọn phụ hàng xén cho các nội ngoại cần giúp, coi giùm hàng cho thím xẩm Liếng ù đi lấy hàng, phụ anh Năm Hòn chất mấy giỏ cáng xé hột vịt muối lên xe ba gác chở đi bán, có khi đang ngồi rung đùi nhăm nhi ly cà phê xây-chừng ở tiệm hủ tiếu chêt Ky lại phải làm giùm một hơi ba bốn bài toán hàm số bậc hai f(x) = a + bx + c  và hình học quỹ tích lớp 12 cho hai cô gái cưng của ông bà chủ tiệm người Tiều tốt bụng. Tôi nhớ hoài, vừa làm vừa giải thích cặn kẽ từng điểm một xong tôi hòi cô em có hiểu không thì cô chị vọt miệng nói "hông" rồi hai chị em bụm miệng cười khúc kha khúc khích, hồn nhiên hết sức.
Thói quen của tôi làm việc gì cũng tận tình tận lực đến nơi đến chốn, thấy chuyện bất bình là ra tay tương trợ riết rồi tôi thành danh "thằng du côn hữu dụng" và là khắc tinh của bọn du đảng.
Du côn du kề vậy mà từ đứa trẻ con cho tới giới lao dộng, các bậc đai phú cũng như những thành phần trí thức khoa bàng bác sĩ, kỹ sư, giáo sư, giám đốc, tỉnh trưởng đều là bạn là bè của tôi tuýt suỵt.
Sau ngày nước mất nhà tan, người người tứ tán, tôi trôi giạt ra Quy Nhơn buôn trầu nguồn không thành lại quay đầu về đi buôn hàng chuyến. Tôi bắt tay với các đại gia buôn toàn hàng sịn. Cà phê cứt chồn, trảm mã trà, xì gà Cuba, thuốc lá Craven A, 555, Dun Hill, Pall Mall, rượu Tây hảo hạng, sữa bột Liên Xô, bút máy Paker, đồng hồ Longines… Nhiều người chỉ buôn cà phê thôi, không may bị bắt là trắng tay, có khi còn bị thiệt thân. Riêng tôi trời thương "vẽ đường cho hươu chạy", buôn chuyến nào lọt gọn chuyến nấy, từ thị trấn này qua thị trấn khác. Ngon ơ. Sau cùng tôi buôn hàng lậu qua Campuchia. Hàng lậu là hàng kể trên, trừ thuốc phiện. Tôi không chơi nàng tiên nâu gây nghiện. Tôi không muốn trở thánh "đông á bệnh phu".
Sau nhiều lần vận chuyển hàng lậu qua các thành phố Phnôm Pênh, Seam Reap, Battatang, Svay Rieng tôi bép xép học được ít nhiều tiếng Khmer. Tôi trở thành anh chàng có uy tín với các bạn hàng và những tay sừng sỏ bán trời không mời thiên lôi. Tuy nhiên không phải lúc nào đi buôn tôi cũng xuôi chèo mát mái. Khi qua Phnôm Pênh tôi có quen một cô gái tên Vanh Som, người Miên lai Thái, duyên dáng, khỏe mạnh và chịu chơi, chuyên nghề mối lái, đặc biệt dắt người vượt biên băng rừng qua biên giói Thái Lan. Chính cô là người giới thiệu món hàng của tôi cho một tên trùm phỉ tên Danh Khạp, ai dè gặp chuyện rắc rối.
Thấy món hàng xì-gà Cuba, 20 hộp còn nguyên si, tên chúa đảng và đồng bọn xuýt xoa thèm ra mặt. Nhưng thấy tôi là tên An Nam lạc vô giang sơn của chúng dễ bề ăn hiếp nên tên chúa đảng Danh Khạp cố tình ép giá, trả mặt hàng rẻ mạt; tôi đâu có chịu, khua tay múa chân, nói năng bậm trợn làm thắng chúa đảng để ý, nó nhếch mép cười khiêu khích: "Tao biết chắc mầy có nghề. Nếu mầy ngon đánh ngã được tao thì mầy ăn trọn". Trời đất! Thằng mặt dầy này nó tưởng mặt hàng là của nó chắc. Nhưng đụng tới võ nghệ là tôi nóng máu sẵn sàng "pặc-đờ-co" với nó liền. Thằng Danh Khạp thấy tôi chịu chơi nò sốt sắng nhảy ra sân giơ tay múa chân  trong tiếng reo hò vang dội của đám lâu la.
Khoảnh đất tỉ võ là chỗ chênh vênh, lồi lõm, nhiều bụi đất và cỏ gai mọc đầy. Thấy tôi đơn thân độc mã giữa bọn bất hảo, cô Vanh Som lo lắng nòi tôi cẩn thận, đừng coi thường. Đời tôi từng lăn lộn trong giới giang hồ hắc bạch đại đạo, tôi luôn luôn dé dặt và thận trọng. Lần này đụng phài tên chúa đảng Khmer đen trùi trũi, to như con gấu ngựa và đám thủ hạ vây quanh nên tôi phải hết sức trầm tĩnh.
Thằng Danh Khạp thấy tôi thấp hơn nò một cái đầu, nhỏ con hơn nó, sân nhà của nó, lại được lũ đầu gấu cỗ võ cho nó nên nó tỏ ra khinh địch. Thằng trùm phỉ làm như chắc ăn, nó không nôn nóng ra tay ngay mà cà rề cà rịch cởi áo ra oai bằng những đường quyền không ra quyền, cước cũng không ra cước, nhưng mỗi lần cử động bắp thịt và gân guốc của nó nổl lên cuồn cuộn, mình thì xâm đầy hình tục tỉu.
Đang múa máy, mặt kênh kênh, mép khinh khỉnh đột nhiên thằng chúa đảng khựng lại. Nó đứng dạng chân, hai tay cuug lại, cổ bạnh ra, mắt trợn trừng, hộc lên một tiếng khủng khiếp nó lao tới bằng tất cả sức lực của nó. Tôi chưa từng gặp phải đối thủ nào hung bạo như thằng này. Hai nắm tay nó như hai quả chùy đánh thốc vào ngực tôi nhanh như gió cuốn, nếu trúng đòn tôi không chết ngay tại trận cũng tàn phế cả đời. Hét lên một tiếng tôi nhảy lùi ra sau tránh đòn.
Trong tiếng la hét, cỗ võ vang trời dậy đất của đám lâu la, thằng trùm phỉ đánh hụt cú đầu càng lộ vẻ kích động, nò hung hăng ra sức tấn công tôi liên tục. Nó càng dánh theo luật rừng: lấy thịt đè người, tôi càng tránh né và đỡ đòn theo bài bản của con nhà võ. Khi gặp đối thủ to con lớn xác tôi luôn luôn giữ khoàng cách vừa tầm, không đề địch thủ áp sát, dồn mình vào thế hiểm nghèo. Thấy tôi có vẻ yếu thế không chịu đánh trả, nó khựng lại khoác tay ra hiệu cho bọn thủ hạ im lặng, nhìn tôi nó hất hàm: " Eh, Annamite! Tu es un lâche".
Trời đất! Nó xổ tiếng Tây chửi tôi là thằng Việt Nam hèn nhát nghe bắt nóng mặt. Tôi chưa kịp phản pháo nó ngoác họng chửi tiếp: "Eh lâche! Casse-toi alors, pauvre con, va. Cigar et ta petite amie êtes a moi" (Đồ hèn! Cút xéo mầy đi. Xì-gà và bạn gái của mầy là của tao).
Điệu này thì thật quá đáng. Biết tỏng thằng Danh Khạp nói móc, cô Vanh Som giơ cả hai ngón giửa chỉa thẳng vào mặt nó trong khi bọn mặt gấu nhảy tửng lên hò hét vang trời.
Lần này thằng trùm phỉ đổi chiến thuật. Nó cung một tay, thỏng một tay đi vòng vòng tìm cách tấn công. Nó đánh nhứ thì tôi đở. Tôi đánh nhứ thì nó đỡ. Cả hai thằng đều đi vòng vòng để giữ sức, mồ hôi vã ra như tăm. Chợt thằng trùm phỉ xoay ngược hướng bước tới hai bước rồi quay ngoắt lại, gầm lên một tiếng nó lao vụt tới, phóng lên song phi vào ngực tôi. Cú đấm đã khủng khiếp, cú đá cũng không thua gì, nghe như xé gió. Tôi vội lùi lại tránh đòn không may vướng phải bụi cỏ gai làm tôi loạng choạng. Không bỏ lỡ cơ hội, thằng trùm phỉ nhanh nhẹn phóng tới đấm thẳng vào mặt tôi khiến tôi bật ngửa ra sau té ngồi trên đất, máu rỉ ra bên mép. Thấy tôi bị đánh ngã, bọn lâu la càng nhãy tửng lên la hét vang trời. Có đứa muốn nhào vô đánh hôi. có đứa hung hăng đấm đá không khí, có đứa chửi thề, nhổ nước bọt.
Đắc thắng, thằng trùm phỉ không để tôi kịp đứng dậy, nó lao tới đá thêm cú bồi vào mặt tôi để dứt điểm. Nếu trúng cú đá tạt ngang cực kỳ hiểm ác này coi như tôi toi mạng, gẫy cổ chết không kịp ngáp. Tuy bị té dau, nhưng thế ngồi bệt của tôi cũng có thể lật ngược thế cờ trong đường tơ kẽ tóc. Khi thằng trùm phỉ quyết hạ độc thủ bằng cú đá tạt ngang là lúc nó để trống phần dưới. Chỉ chờ có thé tôi cung tay đánh thốc vào hạ bộ của nó.
Bất ngờ bị trúng đòn hiểm, thằng Danh Khạp hự một tiếng rồi ngã lăn ra nằm co quắp, hai tay ôm lấy hạ bộ rên hừ hừ. Đang la hét vang trời dậy đất bọn lâu la chợt im bặt. Lúc đó tôi mới nghe tiếng gió xào xạc trong đám bùi nhùi mọc quanh sân trại. Đứng lặng một hồi bọn lâu la chợt bừng tỉnh, chúng hè nhau khiêng chủ tướng vô nhà.  Nhanh trí, cô Vanh Som lẹ tay chụp túi hàng của tôi đánh vắt trên vai, vừa chạy vừa đưa mắt ra hiệu cho tôi rút lui.
Sau lần đó, tôi chuyển hướng lên Banméthuột, bắt được mối lái ở quận Dak Mil tỉnh Quảng Đức, bí mật chuyển hàng lậu qua Lào trong khu rừng lồ ô gần ngã ba biên giới Việt-Miên-Lào. Đi hai lần tôi đều thất bại cả hai. Mất trắng. Biết vận may của mình không còn nữa, tôi chuyển qua nghề khác. Nghề dắt người vượt biên bằng đường bộ. Phan Ni Tấn