Hồ Đình Nghiêm thực hiện
Bắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng
vỏn vẹn chỉ một chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song
Thao cư ngụ cùng thành phố với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường
dài”, mặc dù không “cách nhau một dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề
địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề trong gang tấc, bởi giản
dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà chung: Văn chương.
Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những người bạn
phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách đây
mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm
số 9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ
Bùi Giáng, tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của
tình hình đất nước. Hy vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc
Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung
(hiểu ở nghĩa viết mạnh).
Hồ Đình Nghiêm (HĐN): Thưa anh Song
Thao, do đâu, nguyên cớ nào anh vẫn thủy chung khi đặt tựa đề. Cô độc
chỉ một chữ, không hai, chẳng ba… Nó trần trụi, nó đứng lẻ loi, nó lẻ
bạn, nó mình ên. Tuồng như nó… lạnh?
Song Thao (ST): Nhà văn có khác, cảm được
cái lạnh của chữ. Chữ có lạnh thật không, cũng dám lắm. Nhưng những cái
tựa đứng vững chãi một mình của Phiếm là thứ nhà nòi. Hiên ngang chứ
không cô đơn, lẻ bạn hay mình ên. Khi đặt cái tựa một chữ cho Phiếm,
tôi thấy như mình cho chữ nghĩa một sức mạnh, như một cơn gió quất, một
ngọn sóng thần. Nói nghe ghê gớm vậy chứ việc đặt những cái tựa...vạm
vỡ như vậy là một sự tình cờ. Khởi đầu, tựa của Phiếm cũng khi ba chữ,
khi hai chữ, khi một chữ. Sau thấy những cái tựa một chữ nghe có vẻ dứt
khoát, hiên ngang hơn nên quen tay cứ một chữ mà chơi. Riết rồi bạn
bè, độc giả khi gặp hỏi một cách thích thú: vẫn một chữ chứ? Thấy việc
đặt những cái tít một chữ vô hình trung thành một dấu ấn của những bài
Phiếm. Vậy là chơi luôn! Ngờ đâu lại có người thấy nó lạnh! Chắc người
lạnh mới cảm thấy chữ lạnh chăng?