Huyễn Mộng

Hoàng Chính

1

Nàng vừa giặt áo vừa đuổi muỗi. Ngọn đèn dầu hắt chiếc bóng lẻ loi lên vách lá hông nhà. Trong bóng tối, chiếc áo đen thẫm trên tay nàng.
Để mai em à. Vừa đổ nước vào thau, người đàn ông vừa nói. Ngày đầu ở quê nhà vất vả làm gì vội.
Em muốn giặt bây giờ, sáng mai mặc. Nàng nói, tay không ngừng vò.
Còn nhiều áo khác mà. Người đàn ông buông xuôi hai tay, nước trong thùng lách tách nhỏ giọt dưới chân chàng.
Nhưng em thích mầu đỏ, mầu của sự may mắn.
Có may mắn thật không. Người đàn ông thầm nghĩ. Nhưng lại nói ra một điều hoàn toàn khác. Đúng rồi, mầu của hạnh phúc.
Nàng không nói gì. Từ lúc về tới chốn này, nàng có vẻ tư lự. Điều gì đó vướng trong tâm tư. Chàng chờ nàng nói ra như mọi khi. Nhưng nàng lặng thinh.
Cho em một phút nữa thôi. Nàng nói theo thói quen. Chàng mỉm cười trong bóng tối. Nơi đây giờ giấc đâu còn là thứ phải quan tâm.
Chàng bước vào nhà. Một con muỗi vo ve bên tai. Chàng vung tay phủi nó đi. Chàng bước qua vách ngăn. Chiếc giường tre kê sát vách. Chàng trải hai ba lớp khăn lên giường. Chàng cuộn cho tròn một số quần áo lại rồi buộc thành hai chiếc gối. Chàng đặt hai chiếc gối tạm thời ấy ở đầu giường. Chàng moi trong gói nhỏ ra những cánh hoa ướp khô, rải vào giữa hai lớp khăn trải. Mùi thơm dìu dịu lan trong không khí. Chàng kéo thử bốn sợi dây buộc bốn góc mùng. Những sợi dây căng chắc.
Rồi chàng bước ra hiên sau. Tiếng côn trùng đan nhau thành chuỗi âm thanh dầy đặc, như tấm vải dầy không chừa một khe hở nào cho gió lùa qua.
Nàng vắt chiếc áo cho hết nước. Một lát, nàng bảo, muỗi ở đây lớn quá anh à.
Ừ, chàng gật đầu, xứ ruồi muỗi mà. Ruồi muỗi ở khắp nơi.
Nàng hiểu ý chàng. Chàng nói xa xôi gì nàng cũng đoán ra. Nàng đọc được ý nghĩ chàng trước khi chúng ghép nhau thành lời.
Nhưng cũng có những con muỗi biết đìều hay lẽ phải. Nàng lý sự.
Chàng nóng ruột. Thôi vào ngủ em à.
Nàng vắt chiếc áo lên sợi dây phơi. Em vào với anh đây.
Gài then xong, chàng kéo cái bàn chặn vào cánh cửa. Rồi chàng nghiêng chiếc ghế, chống vào cạnh bàn. Nàng nhìn chàng, mỉm cười. Chàng như người gác sợ kho tàng lọt vào tay quân bất lương. Với chàng, nàng là kho tàng quý báu nhất trần gian.
2

Mặt đường lồi lõm. Xe cọc cạch lăn bánh. Người lắc lư như lên đồng. Màu đỏ chiếc áo người con gái đang mặc lập lòe như ngọn lửa. Cứ mỗi lần chiếc bánh gỗ lăn vào vũng nước là bầu trời lại vỡ thành trăm ngàn mảnh xanh xám loang nắng nhạt.
Anh ơi, tội nghiệp con bò. Cô gái suýt soa. Để em đi bộ nhé.
Người đàn ông nhìn cô. Không được đâu em à.
Được chứ. Em thấy nó thở hì hạch tội nghiệp quá đi. Nàng kéo dài hai chữ “quá đi” làm chàng áy náy.
Sau cùng, tới một dốc cầu vênh vẹo những miếng ván bắc ngang một lòng rạch cạn, chàng đồng ý cho cô xuống xe. Người đàn ông đưa hai tay đón lấy đôi cánh tay mảnh mai. Nụ cười nở hoa trên khuôn mặt người con gái làm rạng rỡ cả vùng trời u ám. Chiếc áo sơ mi ôm gọn thân hình. Mầu áo đỏ ánh lên đôi má nàng sắc hồng của một sớm mai lúc mặt trời còn lấp ló sau những tàn cây xanh thẫm. Thoang thoảng một mùi hương loang trong không gian. Người đàn ông hít hà. Nỗi sảng khoái chạy lướt qua những bắp thịt, những chân tóc và những lỗ chân lông. Đi đâu cho thiếp theo cùng. Cái lời ai kia đã bao nhiêu lần to nhỏ bên tai. Đã bảo theo người ta là khổ mà có chịu tin đâu.
Bánh xe lọt xuống một trũng nước. Bầu trời vỡ tan tành trong vũng sình lầy nâu quánh. Chiếc xe lắc lư như gã say rồi dừng lại, tiếng kẽo kẹt đứt ngang. Con bò già vung đuôi đuổi ruồi. Lớp da cổ võng xuống, đung đưa như tấm vải ướt phơi trên sào quần áo. Mầu vàng bệch lay lắt trong nắng nhạt. Nắng lạ lùng. Ủ dột như mưa. Những mảnh mưa khô hắt xuống vạn vật ru cái oi nồng, tàn tạ nơi vùng đất không dấu vết sự sống.
Mệt không em. Người đàn ông thì thầm bên dòng tóc mượt.
Không, anh à.
Người con gái trải lên khuôn mặt gầy gò của người đàn ông cái nhìn nhung tơ. Không gian xơ cứng, cùn mằn và hấp hối, chỉ riêng mắt nhìn của người con gái là tơ lụa.
Chàng đặt tay lên vai nàng. Gần tới rồi.
Em biết.
Chàng nhìn thoáng đôi mắt nàng, rồi cúi đầu nhìn xuống đôi guốc xinh xắn ôm trọn hai gót hồng. Đã bảo đừng thương người ta...
Nàng cười, nghiêng người ra trước, hôn nhẹ lên má chàng. Đã bảo đi đâu cho thiếp theo cùng.
3

Em ơi. Mình thương nhau không. Chàng đề nghị.
Em mệt. Nàng thở ra lời than.
Chàng hôn lên chiếc gáy trắng. Da thịt mềm và mát cùng với hương thân thể con gái làm tim chàng rối nhịp. Chàng đặt bàn tay lên ngực nàng. Ngón tay chạm nhẹ đầu một núm vú. Môi bò miết lên gáy nàng. Chàng cảm nhận được núm vú nàng từ từ chỗi dậy như chồi non mọc lên giữa thiên nhiên mầu mỡ.
Người em nhức khắp nơi. Nàng tẩm nhựa vào giọng nói.
Chàng trườn lên người nàng.
Nàng suýt soa. Anh ơi. Tiếng rên của cơn đau.
Chàng áy náy tuột xuống khỏi người nàng. Chiếc giường gỗ cọt kẹt.
Cái xa vắng ở nàng làm chàng ngạc nhiên. Thường, nàng lúc nào cũng chiều chàng.
Em thích nghe anh kể chuyện. Nàng thì thào.
Chuyện gì bây giờ.
Em thích nghe giọng nói hiền hòa của anh. Giọng nói bộc lộ cái bình an của tâm hồn. Kể em nghe đi. Chuyện gì cũng được. Ngay lúc này. Em đang thấy bất an.
Chàng ngỡ ngàng. Nơi chốn bình yên. Mỗi sáng thức dậy trong vòng tay nhau. Nàng mang theo những gói trà, những bài thơ. Chàng mang theo vài cuốn tiểu thuyết. Buổi tối đọc truyện cho nhau nghe. Buổi sáng, pha ly trà nhỏ, mái nhà ngát hương. Sao lại thấy bất an.
Nàng trở mình, thì thào. Hồi sáng, em sợ quá, anh biết không.
Chàng áp mặt lên ngực nàng. Đầu lưỡi chàng rà miết lên núm vú nàng. Chàng nghe hơi thở nàng đứt đoạn.
Đã qua rồi, quên đi em nhé. Chàng dỗ dành. Đã qua rồi.
4

Giọng nói gã nhảy nhót trên mặt ruộng khô. Bóng gã nhập nhằng lẫn vào những tàng cây. Gã đi về phía nhà họ. Nàng thụt lui vào sau bức vách. Chàng bước hẳn ra trước mặt nàng. Cử chỉ che chở quen thuộc.
Người này quen quen. Chàng lẩm bẩm.
Anh biết người đó không. Nàng hỏi.
Anh có quen ai ở đây đâu. Chàng trả lời.
Khi người đàn ông dừng lại ngay hàng giậu trước cửa thì cả hai cùng nhận ra khuôn mặt gã.
Đù má, tui đoán là ở đây mà đúng ngay chóc. Hắn nói, tay vung vẩy nhúm vải đỏ. Tui trả lại cho cô cái áo nè. Đù má. Đi xa mỏi chân thấy mẹ. Hắn chìa nhúm vải đỏ ra trước.
Khẽ đẩy nàng vào trong, chàng nhô hẳn ra ngoài khung cửa, và bước xuống khỏi bậc thềm, đưa tay ra đón lấy cái vật nhàu nhò trong tay người thanh niên.
Người thanh niên rụt tay lại. Đù má, áo này đâu phải của anh.
Hơi khựng lại nhưng chàng nói ngay. Của vợ tôi.
Tui trả tận tay cái em hoa hậu hồi sáng kìa.
Và hắn chỉ vào một nửa bóng nàng đang lấp ló sau khung cửa. Cô em đó đó. Nhúm vải buông ra thành chiếc áo máng vào những ngón tay gã. Cái mầu rực rỡ.
Chàng nhìn kỹ mặt người đàn ông. Những vết trầy còn tươm máu vạch ngang dọc trên trán và dưới cằm gã. Chàng nhớ ban sáng mặt mũi gã tinh tươm, không một vết trầy.
Đù má, tui liều mạng lấy áo về cho người đẹp, tui phải trao tận tay người đẹp.
Nàng bước tới sát sau lưng chàng, đưa ra một cánh tay rụt rè. Vợ chồng tôi cám ơn anh.
Gã đưa chiếc áo lên mũi hít hà. Chàng âm thầm gồng mình thủ thế. Những ngón tay sần sùi căng vạt chiếc áo. Hai con mắt gã đàn ông lim dim như tay ghiền phê thuốc, rồi gã chậm rãi móc chiếc áo lên những ngón tay mảnh mai của nàng. Và gã thong thả quay lưng. Đù má người chi đâu mà thơm quá trời quá đất. Đù má, hít được một cái bị đòn bầm dập cũng đáng.
Gã đi xa lắm rồi mà câu chửi phều phào còn lăn lóc trên hiên nhà.
5

Tiếng cọc cạch từ xa vọng lại. Chàng ngoái cổ nhìn con đường quanh co sau lưng. Lờ mờ trong bụi nắng, một chiếc xe bò lầm lũi lết trên mặt đường lồi lõm.
Mình đi nhờ xe được rồi. Chàng nói như reo.
Ngồi từ thành xe, người đàn ông nhìn xuống. Một bên mắt sâu hoắm, đen ngòm như đáy nghiên mực tầu.
Đi đâu đấy. Câu hỏi rụng ra từ cặp môi nứt nẻ.
Về thôn Hạ, ông có đi đường ấy cho chúng tôi quá giang.
Có gì ăn không.
Chàng quay qua nàng. Rồi ngước lên nhìn vào con mắt còn lại của người đàn ông. Những tia máu đỏ vạch ngang dọc như những tia chớp vằn vện trên nền trắng của tròng mắt. Những sợi râu tua tủa trên cằm.
Không có. Chàng lắc đầu.
Nàng níu tay áo chàng, chêm vào. Dạ, chỉ mang theo một ít lương khô đi đường.
Bác cho quá giang, chúng tôi gửi tiền. Chàng chêm vào.
Cặp lông mày rậm trên trán người đàn ông co dúm lại như con sâu phải lửa. Âm thanh tắc trong cuống họng. Cái đầu tóc lưa thưa lắc lư trên chiếc cổ gầy guộc. Ai mà cần tiền ở đây.
Con bò vàng ệch vung vẩy cái đuôi. Đứa con trai khẳng khiu khua chiếc roi có đầu tua ra như lau sậy. Hai con mắt đen nhánh và tia nhìn săm soi.
Chàng mở cái túi đeo vai, lấy ra một gói nhỏ. Gói lương khô này ăn được cả tuần lễ. Chia cho bác một nửa nhé.
Con mắt đứa con trai sáng rỡ, cái miệng lép nhép, cổ họng nuốt ực chút nước miếng khô.
Nàng ghé sát mặt chàng. Đưa hết đi anh.
Chàng nhìn vào đôi mắt nâu. Những lời dịu dàng đọng trong con suối ấy. Và chàng gật đầu.
Chỉ một người đi được thôi. Ông lão nói.
Chàng hăm hở. Được mà.
Chàng quăng túi hành lý vào lòng xe và đỡ cho nàng ngồi lên thành gỗ ở cạnh chiếc xe bò cũ kỹ. Trong thoáng giây, hương tóc nàng làm chàng ngây ngất.
6

Sau cùng chàng đề nghị. Hay là mình nằm nghiêng, em nhé.
Ừ, nằm nghiêng. Nàng xoay người qua, đối mặt với chàng. Hình ảnh nàng nhòa đi trong không gian chàng. Choáng ngợp, mênh mông.
Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa tình, phải không em. Chàng hỏi trong tóc nàng.
Yêu nhau cả bốn mùa, mùa nào cũng là mùa tình, anh không nhớ sao. Nàng vặn vẹo thân thể.
Câu trả lời của nàng xa xôi, nghe như tiếng thở dài.
Lúc tuồn sâu vào thân thể nàng, chàng bắt gặp con mắt nàng mở lớn, tia nhìn xoáy vào bóng đêm. Và hơi thở nàng đứt quãng như gió sựng lại bên tấm rèm khép vội.
Anh ơi.
Trong hơi thở mơ hồ của nàng, chàng nghe ra những điều lạ lẫm.
7

Đi đâu cho thiếp theo cùng. Đứa con trai vừa vung chiếc roi có đầu tua tủa lau sậy vừa ê a. Giọng khàn nghe xa vắng như từ một cổ họng già nua tận một không gian hấp hối vọng về. Đi đâu cho thiếp theo cùng. Đi đâu cho thiếp theo cùng.
Ông lão gật gù. Cho theo cùng rồi sao nữa, hả.
Ai biết đâu. Thằng bé nghiêng đầu nhìn trộm nàng. Nàng nhìn lại nó, trên môi vạch sẵn nụ cười. Thằng bé không cười. Đói no thiếp chịu. Nàng nhắc. Nhưng thằng bé lặng thinh.
Đói no thiếp chịu. Câu nói chạy quanh trong đầu chàng như hình ảnh trên chiếc đèn kéo quân.
Một túp nhà gạch hiện ra lù lù ở đoạn đường trước mặt. Những mặt người lấp ló sau những khe hở. Rồi bỗng dưng những túp nhà lá nho nhỏ mọc lên, rải rác hai bên đường. Từng thân cây trổ ra lũ cành khẳng khiu. Người đàn ông có cảm tưởng mình đã ngủ thiếp đi một đoạn đường dài. Nhưng chuyện ấy xảy ra làm sao được khi chân vẫn rảo bước theo những vòng lăn lạch cạch của bốn bánh xe bò già nua. Và tay vẫn níu chặt lấy những ngón tay mềm mại của người con gái đang gật gưỡng trên xe.
Xe dừng lại trước một rào cản chắp vá bằng những thanh gỗ sừng sẹo. Con bò thảnh thơi lúc lắc cái đầu. Móng chân cào nhẹ xuống mặt đất khô vạch ra một đường kẻ.
Địt mẹ. Có mang theo đồ gì cấm không. Tiếng quát vọng ra từ sau tường gạch.
Con mắt còn lại của ông lão đánh xe dán lên chàng, dò hỏi. Chàng nhìn ông già rồi nghểnh cổ nhìn qua khoảng tối sau khung gạch xiên xẹo.
Không có đồ gì cấm hết.
Một người đàn ông khệnh khạng bước ra. Cả nàng lẫn chàng cùng giật mình. Con mắt bên trái của gã chỉ là một trũng sâu bít bùng.
Xuống xe.
Chàng nhìn gã rồi ngẩng đầu ngó ông lão đánh xe. Ông lão đánh xe lơ đãng luồn tay ra sau gãi lưng. Những vẩy bụi bay chập chờn theo cử động của cánh tay. Cái mùi ẩm mốc của đồ vật cũ tỏa ra bám lấy chàng.
Địt mẹ. Điếc hả.
Gã đàn ông quát. Chàng giật mình. Khuôn mặt gã in vào mắt chàng như bức họa chân dung cân đối và có đường nét. Nàng lúng túng nhoài người ra khỏi thành xe. Chàng đỡ lấy lưng nàng.
Có gì trong túi không.
Từ những khung cửa tối mò hiện ra một lũ thanh niên làng nhàng giống nhau. Chúng hì hợm vây lấy hai người. Nàng run rẩy đứng sát lưng chàng. Một đứa giật cái túi trong tay chàng. Nó moi ra một cuốn sách. Thêm cuốn nữa. Rồi hai ba cuốn nữa. Từng cuốn một bay vút lên cao như những cánh chim động tổ.
Tia nhìn của tên thủ lãnh xuyên thấu người chàng, và đăm đắm gài lên thân thể nàng. Chàng đặt bàn tay lên ngực mình, nơi gài cây bút có ngòi mực mảnh như lá lúa nàng tặng chàng nhân ngày sinh nhật.
Con mắt còn lại của gã lâu la sáng hơn tất cả những con mắt của bất kỳ người bình thường nào. Bọn thanh niên đứng im như lũ xác chết vừa đội mồ sống dậy. Những con mắt mầy mò, xâm xỉa thân thể nàng. Mầu áo đỏ nàng ánh lên mắt chúng cái máu me, lửa loạn.
Nàng bóp chặt cánh tay chàng. Đừng anh. Đừng anh ơi. Đừng làm gì hết, anh ơi. Em thương anh vì lòng anh nhân từ. Nàng thì thầm vào tai chàng.
Địt mẹ. Bỏ cái áo đẹp lại đây. Tên cướp cạn nói.
8

Biết tại sao xe bò lại có bánh cao su không. Thằng cháu lão làm lớn, mua xe bốn bánh. Rồi nó trúng mánh gì đó mua thêm mấy chiếc nữa. Nó bỏ chiếc cũ cho anh em bà con xài chơi. Lão xin được hai cái bánh cao su. Con bò nhờ bánh xe cao su mà đỡ khổ. Lão chỉ sợ bánh xe bi xẹp. Nó mà xẹp thì có mà đi ăn mày.
Đi ăn mày. Đi ăn mày. Thằng bé lập lại câu nói của ông lão đánh xe.
Nàng ngước nhìn bầu trời.
Không thấy cánh diều nào nhé. Vậy mà anh bảo ở quê anh trẻ con thả diều ngợp cánh đồng.
9

Người đàn ông bước ra từ bóng tối. Túp lều lụp sụp, phải khom lưng mới khỏi đụng đầu vào những thang gỗ vênh vẹo. Nàng và chàng ngỡ ngàng nhìn gã. Người đàn ông một mắt. Sao nơi đây đầy những người một mắt.
Hai người chung một ý nghĩ. Con mắt còn lại có tia nhìn soi mói. Khuôn mặt không có chỗ cho nụ cười. Chiếc răng cửa bị sún, hở ra một khoảng đen thẳm.
Địt mẹ thằng sún kia mày muốn gì.
Đù má! Tao không muốn gì cho tao hết.
Vậy thì mày mở miệng làm đéo gì.
Mày trả áo lại cho người ta. Đù má. Tao không muốn người ta đánh giá xứ sở này.
Giọng nói phều phào qua cửa miệng không răng, nghe như gió hút qua khe cửa. Và một chuỗi những câu chửi quyện vào nhau. Mọi bộ phận cơ thể ném ra rào rào mưa lũ.
Chàng vội vã kéo nàng đi, chàng không muốn tâm hồn tinh khiết của nàng ô uế bụi trần gian. Nàng khoác sơ sài chiếc áo của chàng. Cạnh cứng của cây bút máy có ngòi mực mảnh như lá lúa chạm vào bầu vú nàng. Nàng nghe tiếng chàng thở. Gấp rút và giao động cực độ. Nàng biết chàng đang nghĩ gì. Nàng chạm nhẹ bàn tay lên khung ngực trần trụi của chàng.
Thôi bỏ đi anh, biết đâu vợ anh ta ở nhà không có áo mặc. Coi như mình làm phước.
10

Chàng rút vội ra khỏi thân thể nàng. Cơn khoái lạc lắc chàng như gió giật cánh buồm ngày biển động. Nàng ôm cứng lấy chàng. Chưa thể có con được lúc này. Mình cần một mái nhà. Mình cần một quê hương. Mình có quê hương không. Mình sẽ chẳng bao giờ có được một quê hương. Chàng lảm nhảm trong cơn thất lạc. Không thể cho con mình ra đời ở chốn này.
Rồi chàng nói ra cái điều ám ảnh. Lẽ ra anh không để tụi nó làm như thế. Nếu anh liều thì cũng ít ra cũng hạ được vài thằng. Cây bút em cho anh, nhớ không. Ngòi bút nhọn và sắc như lưỡi dao cạo.
Em thương anh vì… Giọng nàng đứt quãng. Anh khác người ta. Anh có trái tim nhân từ. Vì anh hiền…
Chàng lắng nghe. Nhưng nàng lặng thinh. Chàng hôn lên vai nàng. Chàng thấy vai nàng chùn lại.
Một lát, nàng thở dài. Nhưng chữ “hiền” với chữ “hèn” đọc nghe giống nhau quá hả anh.

Hoàng Chính 



















.