Chờ In Chin, Sắc


Hồ Đình Nghiêm

Ông nội em tuy con nhà võ nhưng không biết món Cửu Chỉ Thần Công. Bà nội em cho hay: Sở dĩ đếm lui đếm tới trên hai bàn tay của ông chỉ có chín ngón là tại vì thời trai trẻ ông mắc phải lỗi lầm với đại ca, tự cắt rời ngón út gói vuông vắn trong khăn trắng để thế một lá thư ăn năn, xin tha thứ, xin xoá bỏ giùm những vụng dại nhỡ mang.
Họ ngồi trong một quán ăn. Họ tính đi lên chùa nhờ vị sư già thông hiểu thuật tử vi tướng số định giúp cho họ ngày lành tháng tốt để an tâm in thiệp cưới tựu thành cơn mộng uyên ương liền cánh. Chỉ ngốn mới một phần ba đoạn đường thì trời đổ mưa, thứ mưa giông tuỳ tiện rơi mà chẳng cần đưa biểu hiện nhằm thông báo trước. Mây đen vụt qua, thoáng chốc trên cao biết bao thùng nước đồng loạt dội xuống, thịnh nộ, hung hãn, vuốt mặt không kịp.
Họ tạt vào quán vắng trú mưa. Mái tồn thấp nghe vũ lượng rầm rộ trong khi giữa trủng ngực người con gái, sự ướt át phập phồng từ tốn bốc hơi, khô dần sứa vải ép sát thịt da. Khi đợi thức ăn mang ra, người con gái có kể qua một chút gia phả giòng họ mình cho tình nhân nghe. Dù gì thì cô được sinh đẻ và lớn lên ở Quy Nhơn, vùng đất mà người tình cô thắc mắc: Chả rõ con gái bây chừ có còn biết “cầm đao nhảy ngựa múa roi đi quyền”?
Lạ lắm nghe. Người con gái nối lại mạch chuyện ngắt rời. Đến khi ba em vào tuổi mười tám ông cũng chịu thương tật ở tay. Má em nói: Ba mày sợ cầm súng ra chiến trường nên ổng “tự xử” rồi nguỵ tạo rằng do bất cẩn, chỉ là tai nạn nghề nghiệp. Ông giở hạ sách chơi đòn hy sinh để trốn lính.
Tình nhân đưa tay qua rờ rịt những ngón bút tháp của người yêu. Anh giả bộ làm con nít ngu ngơ học việc đếm số: Một hai ba bốn năm. Anh vuốt ve cho tới hồi giải xong bài toán cọng, chấm dứt bằng số mười. Điều mà anh hân hoan chẳng phải bởi sự toàn vẹn có ở đôi tay ngọc ngà kia, anh tự hào vì ngón số chín nuột nà của cô có tròng vào chiếc nhẫn vàng hai chỉ. Nó tựa thứ giấy chứng minh ngầm thông báo hoa đà có chủ, thằng nào ngó thấy hẵng phải e dè đôi phần bỏ thói ghẹo nguyệt giỡn hoa.
Nhẫn này của má em cho, cho thêm sợi dây chuyền và đôi bông tai nhằm chưng diện trong ngày trọng đại. Má em nói vàng Kim Thành lúc xưa tốt hơn vàng bi chừ. Hơn hai lượng “đánh” ra được ba món đủ bộ sậu. Nhà em đâu có tài sản gì ghê gớm vậy chứ cũng nằm trong diện tư sản bị uýnh tối tăm mặt mũi một dạo xấc bấc xang bang.
Họ ăn hủ tiếu Mỹ Tho uống cà phê sữa nóng chẳng rõ gốc gác. Cứ lần khân trong quán rỉ rả cho tới hồi mưa dứt hạt. Người con gái mở khăn mù-soa, không phải dùng nó lau miệng mà để lôi ra mấy tờ giấy bạc nhắm chi trả thức dằn bụng cho cả hai. Chiếc xe gắn máy Honda chính hãng và chính chủ dựng ngoài bậc thềm cũng do cô đứng tên, người tình giữ chìa khoá và anh ta chỉ có một việc là đóng tròn vai người lái xe ôm. Anh ấy luôn dẻo miệng “mấy sông cũng lội mấy đèo cũng qua”. Tuy việc trèo đèo vượt suối nọ đâu có hóc hiểm giống thuở xa xưa. Phẻ re, nào cam go gì, nhưng nghe ảnh ví von, cái bụng cũng thấy thinh thích. Ôm thật sát sao rồi thích thú hô hoán: Tới luôn bác tài.
Cha cô từng “lời thật mất lòng”: Tao chẳng hiểu nó có cái quái gì để mày đâm phải lòng. Mày tuy không chim sa cá lặn nhưng nào phải hạng đui què mẻ sứt cho cam. Gấp gáp làm chi, cứ thong thả ắt sẽ gặp chán khối thằng ngon cơm hơn nó! Cô dằn lòng, suýt vọt miệng: Ảnh biết làm thơ đó tía!
Má cô xem chừng trong héo ngoài tươi: Hồi đó má cũng dại khờ y vậy mới lấy ông chín ngón làm chồng, cuống quýt đẻ ra mày. Ai có ngờ đâu, mày chính là phó bản của má, như hai giọt nước. Giọt nước cuối làm tràn ly, đã lỡ trao thân cho nó, đã lỡ mang bầu chịu tiếng thì thôi đành lấy mẹ nó cho xong, tần ngần để bụng phình to đâm xốn con mắt chúng sanh ưa ngứa miệng tán hươu tán vượn này nọ. Mày lớn bộn bề chớ đâu còn ngây thơ gì nữa, mày dư sức qua cầu chuyện suy tính thiệt hơn. Mai này tụi bây có cạp đất thì chớ trách cha mắng mẹ. Ở ngoài đời lắm khi quân sư cũng bó tay thất nghiệp đâu biết cách bày binh bố trận. Quân sư như tao đây thiệt mất linh! Còn trông mong chi mà hưỡn đãi!
Việc gì tới rồi cũng phải tới. Không lâu sau bữa ra mắt quan viên hai họ được đăng ký tổ chức trong một cái sạp thuê giữa vuông đất trống có che chắn những tấm ny-lông xanh đỏ y như một gánh cải lương đang lưu diễn, nương nhờ cắm dùi, hai nhân vật chính liền xuống sáu câu lâm li tượng hình bằng một hài nhi chào đời tắp lự, ngôn ngữ đời thường kêu bằng “ăn cơm trước kẻng”. Hài nhi có biệt tài cất tiếng khóc rất to, dài hơi, nấc cục, mặt tím tái, tay chân run rẩy quờ quạng cào cấu vào hư không. Ông nội bây bi bình phẩm: Thằng này lớn lên e đi hát karaoke cho mấy cái đám cưới thuê bao mà chẳng cần nắm micro, bi đát hơn anh ca sĩ nghiệp dư hôm nào lên bục diễn bài Tâm sự loài chim đa đa. Coi cái bản mặt kìa, lạ hoắc lạ hươ giống như người ngoài hành tinh!
Làm mẹ buộc phải bênh con, cô ôm giọt máu biết ngu ngoe động đậy vào lòng vạch áo lên nhét đầu vú cho miệng nó chút chít bú, mút, măm: Ba nói khó nghe quá, siêu sao bóng đá đẳng cấp như Ronaldo, CR 7 cũng được dân mình ví là người ngoài hành tinh vậy. Và Rô nan đồ thì đẹp trai phát khiếp!
Vậy chớ ông già nó đi đâu hổm rày tao hổng thấy? Dạ, ảnh kêu đi buôn nhằm đắp đổi thêm sở hụi có đồng ra đồng vào. Nội thôi nhìn vào mặt cháu: Tao ù tai khi dân tình tám chiện là hắn biết làm thơ? Vậy thì hắn có nghe ngoài Hà Nội từng bày trò thả thơ lên trời đậm đà bản sắc hai câu này chưa: “Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót, thương con thuyền đầu bãi đứng bơ vơ”. Để tao xem mày bơ vơ tới hồi nào mới chấm dứt. Con rể kiểu gì kỳ cục quá mạng! Mày rầy la nó một bận thử xem nó có biết giật thót không?
*
Người đàn ông ăn chưa hết tô thì ngoài quán Phở Quát có ba cậu thanh niên chống xe máy bước vô, mang theo tất cả vẻ bặm trợn. Chỉ ngó qua đã ngửi thấy tình hình coi mòi không êm, lạnh cẳng. Tuy thương hiệu là phở quát nhưng sự xuất hiện đường đột của ba đấng coi trời bằng vung nọ đã khiến không khí trong quán quánh lại, lặng ngắt, có thể nghe ra tiếng đập cánh của đám ruồi xanh đang bay chập chờn, vô ngại, hơi bị vô tư. Chốn này, ruồi chê rác, ruồi thích giỡn mặt người.
Phải thằng này không đại ca? Một đứa chỉ mặt ông thực khách ngồi mình ên. Tái nạm gầu, sợi phở lòng thòng, ngò gai húng quế vẫn nằm giữa hai hàm răng, chưa đay nghiến, nguyên trạng. Nhai gì được, chỉ mong nuốt trôi “sự cố” ngồm ngoàm. Một đứa khác nói: Thưa ngài, có phải ngài là nhà thơ mang bút hiệu A Còng không ạ? Người bị điểm danh thôi phồng má trợn mắt, bỏ đũa xuống, láo liên thăm dò đối tượng lẫn ngoại cảnh. Cảnh này xa quê cũ những năm tiếng đường chim bay, nắng không có vậy mà chạy trời cứ không khỏi. Nếu ta làm thơ nổi danh như cồn thì kẻ sính thơ đã không hỏi kiểu mấy dạy tựa thế. Hết phở quát đến hỏi quát ư? Tình ý gì, chỉ toàn cả răn đe doạ dẫm!
Đứa được cả hai gọi là đại ca dáng vẻ rất mực bình thường, trông sáng lạng như sinh viên là đằng khác, chỉ bất thường ở chỗ da thịt đều xăm trổ đầy đặc chẳng chừa một phân ly, dị hợm, chả dám đặt mắt nhìn đểu. Mặt hắn nom hiền từ đến lạ, một sự hiền dễ gây ngộ nhận chết người. Hắn có nét phảng phất giống ai đó, tạm thời chưa rảnh trí để nhớ ra. Thuỷ chung từ khi bước vào nơi xa gió bụi, hắn vẫn đứng vòng tay. Và hắn lên tiếng khi xét thấy đã đến lúc: Tôi mà như ông thì việc đầu tiên là đem luộc chiếc xe kia trước, phi tang. Hắn nói thong thả với chất giọng đậm đặc của con dân Bình Định : Ngoại hình, kiểu dáng, màu sơn, bảng số xe ấy là riêng chị tôi đứng tên sở hữu lấy. Chị tôi ngất lên xỉu xuống khi nghe má kêu trời không thấu, bị cạy tủ lấy đi tám lạng vàng, năm trăm đô la, chín mươi chín triệu đồng, máy tính bảng và cái di động iPhone 7. Sao, phở ở đây có ngon miệng không? Cớ mần răng chẳng kêu thêm bia cho hào sảng việc phung phá?
Thực khách miệng láng lườm cả mỡ gióng được câu hỏi: Anh là ai? Từ khi quen với Thị Bình, từ lúc lập gia đình, từ hồi ở rể tôi nào có nghe ai kể là vợ tôi có cậu em trai…
Đại ca cười trong cổ: Ở đời thường người ta luôn tốt khoe xấu che, thằng Cẩu này lưu lạc giang hồ từ nhỏ, nhân thân xấu xa rất mực, hắn quen sinh hoạt đầu đường xó chợ hoặc vào đồn ra khám như cơm bữa nên mọi người, dù cật ruột chẳng ai dại dây tới hủi, nhắc đến thêm hổ thẹn những muốn đoạn lìa lánh xa.
Một tên đàn em lộ vẻ bất bình: Vậy chứ đến hồi gặp hoạn nạn, chẳng nhờ đến bọn hủi như chúng mình thì lấy đâu mà dò ra thằng cùi tâm địa xấu xa ấy. Xử nó lẹ đi anh Cẩu à. Cho nó biết giang hồ vẫn còn một thứ gọi là công đạo.
Điện thoại trong túi quần nhà thơ A Còng chợt réo kêu từng hồi. Đại ca Cẩu biểu: Hãy trả lời kẻo người ta đợi người ta chờ người ta mong… Diện mạo hắn trông hiền từ là thế mà sao khi nói, lời lẽ chừng mang nhiều uy lực. Trên ra chỉ thị, dưới e nên chấp hành nghe theo. A lô. Ừ, thì anh cũng định gọi cho em… Anh ngồi ở phở quát, nhưng em đừng lại, giải quyết việc này xong anh sẽ đến nhà nghỉ đón em…
Đại ca tính sao? Bọn mình hành động thường theo phương án đánh nhanh rút gọn. Để em xin nó chút huyết nhé? Có máu chảy ra cũng giống như một món ăn chơi trước khi nhập tiệc chính, nôm na là khai vị.
Cái rõ ràng không tốt do phở mang lại cho đứa xơi phải là mồ hôi mồ kê tự dưng tuôn ra hột nhỏ hột to, chảy thành dòng. Nhưng điểm nổi bật là khi ăn phở, dù chưa xong, nó giúp người húp đâm sáng dạ. Những đứa chán cơm thèm phở thường lương lẹo giỏi đặt điều nguỵ biện chối bay chối biến là một ví dụ. Không kịp xỉa răng A Còng liền uốn lưỡi: Nếu anh Cẩu đúng là em của chị Bình thì rõ là mình như người cùng một nhà. Tôi là người luôn phục thiện và ai trong chúng ta mà không từng mang phải lỗi lầm. Khi đã lâm vào trường hợp hết đối thoại thì khi ấy có thượng thủ tay hạ cẳng chân cũng chưa muộn, đan tâm nào mà nỡ lòng xin tí huyết?
Tốt, vào trả tiền cho chủ quán lẹ lên không thì bị quát đấy. Xong thì chúng ta về nhà nghỉ nơi có con bò lạc đang nóng lòng. Hiện kim tài sản của má tôi anh lỡ phung phí tới ngang đâu? Thằng Cẩu này sẵn lòng chừa cho anh một con đường nhắm tới chiêu hồi. Muốn thế buộc lòng tôi phải tiện đi một ngón tay của anh làm bằng cớ mang về trình má tôi. Ông nội cũng như tía tôi nào có ai lành lặn đâu, chớ vội ú tim thót ruột. Đồng hội cùng thuyền thì e dễ thông cảm cho nhau.
Khi thông cảm người ta thường xí xoá “chín bỏ làm mười”. Anh Cẩu hết cách chơi rồi sao?
Cách mà Cẩu này muốn là nhằm đổi ngược lề thói cũ: Mười bỏ làm chín. Tại mười sinh sự, tại mười gieo rắc thương đau cho kẻ khác đấy thôi. Cẩu mà có máu lạnh thì sẽ ngôn: Mười bỏ làm tám. Nên mừng vui vì hoạn nạn ấy quá nhỏ nhoi. Nhà nghỉ ở đâu?
Dạ, nằm trên khúc đường 2 tháng 9 ạ!

Hồ Đình Nghiêm














.