Nụ Thơ Hàng Xóm

 Luân Hoán

khi đứng rửa chén một mình
thỉnh thoảng vô cớ thình lình liếc nghiêng
bộ bàn ghế đặt ngoài hiên
thoáng như có bóng ai yên vị ngồi

định thần nghiêng cổ trông vời
chỉ là cơn gió khẻ rời ghế không
giật mình tưởng tượng viễn vông
một con ma nữ môi hồng lén thăm

hai tay đầy bột xà bong
làm tuột đôi đũa theo dòng nước trong
nhích người xê dịch khoảnh hông
nhìn ra cửa kính mênh mông không người

cô hàng xóm có chồng rồi
tóc vàng môi rộng đẹp đôi Hoa Kỳ
lắm lần không biết nghĩ chi
cô làm tôi nhột chỉ vì nhìn qua

ánh mắt lạ lạ rất là
không đâu, rất khó thể mà, vẩn vơ
hẳn bị bắt gặp bất ngờ
đang rửa chén, dị, khù khờ thế kia

tôi lành như tấm mộ bia
của cô vợ đảm thật xua lâu rồi
làm sao tránh khỏi mơ chơi
chân dài bụng hở em ngồi hướng qua

một mình lúc thúc ở nhà
rửa xong đống chén lần ra hiên ngồi
con chim nuôi hót không tồi
mang ra luôn, thế một người bạn thân

vợ vắng, cô láng giềng gần
thiếu bàn cờ tướng bần thần cách chi
chờ dài cổ chưa thấy gì
ngoài quân với lính ông thi sĩ cùn

thơ cùng nước lọc uống suông

Luân Hoán

Đọc thêm thơ Luân Hoán từ trang Vuông Chiếu