Người Đàn Bà Ở Đường Dupont

Hoàng Chính

1
Ông đi qua bà đi lại. Ơi thế giới đông người. Không có ai, không còn ai. Người đàn bà hát nghêu ngao. Mưa nắng thất thường. Gió mưa là bệnh của trời. Câu hát vang vọng ở những khúc quanh, chen lẫn những tiếng ho đứt đoạn. Âm thanh vẩn đục như nước vấy bùn. Vũng nước trâu đầm, đỏ ngầu mầu huyết đọng. Câu hát khúc khắc những tiếng ho. Anh ơi, sao thế giới đông người, em chỉ thấy riêng một mình anh.
Người đàn ông đứng sựng lại trên lề đường. Cái bóng đổ dài, đưa đẩy trên nền gạch xám. Vết nhăn hằn hai góc mắt. Nơi nào có dịp đi qua thời gian cũng bỏ lại dấu vết. Nơi đây, thời gian bỏ đầy dấu chân chim. Thời gian phũ phàng.
Người đàn ông nhìn quanh. Con phố tấp nập bóng người. Ngược xuôi, xuôi ngược. Dòng người đổ vào nhau. Quấn, quyện. Tiếng cười nói lao xao. Tiếng động cơ xe nhào nháo inh tai. Trong dòng cuồng lưu âm thanh ấy, tiếng hát vẫn lầm lũi vang xa. Phố chiều chủ nhật đông người quá anh nhỉ. Người đàn ông khom lưng nhìn qua khung kính cửa tiệm  thời trang. Những khung người gỗ vóc dáng thon gọn đăm đắm nhìn ra. Ngực vun chấp chới. Eo thắt lưng tò vò. Và mông vồng núi non. Chân dài như những cây sào chống con thuyền xuôi dòng nước lũ. Người đàn ông nheo mắt. Phía sau những người gỗ thời trang là chiếc đồng hồ mầu xanh bạc hà. Năm giờ ba mươi sáu phút. Người đàn ông lẩm bẩm. Giờ này. Giờ này. Chắc nó để mình yên. Mà chắc không. Có chắc nó để mình yên không. Ý nghĩ đọng thành câu nói. Người đàn ông nói một mình. Một hàng người đứng chờ trước rạp chiếu phim. Những bước chân chần chừ trên nền gạch. Nắng lòa trên cửa kính, gay gắt hắt lên con ngươi. Người đàn ông nheo mắt lại. Xoay đầu ngó trước, ngó sau, và thận trọng bước xuống lòng đường. Cuốn phim cuối mùa nhưng vẫn lắm người xem. Anh đã xem phim ấy chưa. Không ngờ được là thời buổi này mà vẫn còn những phim ảnh không có sex anh nhỉ, anh nhỉ. Người đàn ông lùi lại, bước vội lên lề đường, thả chiếc cặp sách xuống giữa hai chân và đưa tay bịt vội hai tai. Những tiếng anh nhỉ, anh nhỉ rụng ngoài vành tai. Điệp khúc nghèo nàn quen thuộc. Anh mà tìm được trong số phim ảnh và sách báo văn chương bây giờ một thứ không có sex thì cứ gọi là anh muốn gì em cũng cho. Muốn gì. Trời ạ. Bà có gì để cho tôi muốn đây. Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không muốn gì ở bà hết. Bà có gì để cho ngoài cái ngôn ngữ chợ búa. Hắn trần tình hoài như thế nhưng không ai thèm nghe.
2
Bạn lại bị ảo giác rồi. Có chích choác gì không. Không, chắc chắn là không. Vậy tại sao cứ nghe được những lời nhiễu loạn.
Nó kể cho tôi nghe về những con đường. Này nhé, đi từ Dundas qua hay đi từ phía Islington, phía Bloor, phía College cũng tới. Tránh downtown anh nhé. Downtown đông xe lắm anh nhỉ. Nhà em ở con đường có thể nói bằng hai thứ tiếng. Đoán nhé. Con đường nhà em tây Mỹ hay tây Pháp cũng đọc được. Đoán xem em ở đâu. Đoán đúng em thưởng cho. Đừng chê người ta con cái đầy đàn đấy nhé. Nó đe dọa hoài là sẽ thưởng tôi. Tôi bịt tai, tôi nhắm mắt, tôi nghiến răng. Tôi cắn lưỡi. Những hồn ma không còn thuộc về thế gian này sẽ thưởng cho nhân gian thứ gì.
3
Người đàn ông lắc lắc cái đầu. Hai tay phủi vội hai vành tai như cố xua một con ruồi, con muỗi ham hố nào đó. Câu nói đứt đoạn giác quan. Anh mà tìm ra được, em sẽ xin làm nàng cung phi cuối cùng trong triều đại anh. Làm vua nghĩ cũng thích anh nhỉ. Anh nhỉ. Anh nhỉ. Anh nhỉ.
Người đàn ông khom xuống, nắm vội lấy quai chiếc cặp sách, phóng xuống lòng đường. Tiếng còi xe chát chúa. Chiếc xe mầu đen bóng thắng gấp sát hai ống chân còm cõi. Bụi đường bung lên, lan tỏa trong nắng. Hắn đưa một bàn tay lên vẫy vu vơ thay cho lời xin lỗi. Cô gái ngồi sau tay lái lắc đầu. Nét ngao ngán và khinh miệt thấm đẫm khuôn mặt ửng hồng. Xe ngừng, chờ hắn bước đi. Luồn hơi lan tỏa dọc sống lưng. Tim hắn lồng lên như ngựa vía. Chút xíu nữa là chết rồi nhé. Ma đeo quỷ ám cũng chưa độc hại cho bằng. Hắn hít một hơi dài, hấp tấp bước lên lề đường phía bên kia. Mùi thịt nướng nao nao không khí. Hắn xớn xác nhìn quanh. Chiếc xe bán bánh mì và xúc xích thả ra những vệt khói trắng mềm mại. Hắn đi dài theo con phố. Những ngón tay bấu chặt hai quai chiếc cặp sách. Trong một giây, hắn quay lại nhìn xuống lòng đường. Trước khi lái xe đi, cô gái còn ngoái cổ nhìn và gửi theo hắn một cái lắc đầu. Cô gái chắc là loại người ít nói. Những người đàn bà ít nói là báu vật của đời sống. Hắn thả dài theo lề phố. Chiều. Phố đông. Người ơi là người. Hắn khom người nhìn moi móc phía sau khung kính. Một chiếc đồng hồ hiện ra trong tầm nhìn. Năm giờ bốn mươi lăm phút. Giờ này ma quỷ chưa đội mồ rong chơi. Mình sẽ được bình yên. Hắn lẩm bẩm.
4
Tiếng còi xe thảng thốt. Chắc lại một kẻ hoang tưởng băng qua đường không ngó trước ngó sau. Hắn nheo mắt nhìn thật kỹ những bóng người lố nhố phía trước. Phố đông. Chiều nào cũng thế. Khi mặt trời nghiêng qua tầm hẹn nào đó, những lòng đường bỗng tấp nập hẳn lên. Giờ tan sở. Người úa ra đường như ong vỡ tổ. Và giọng nói sền sệt đàm nhớt lại vẩy đầy con phố.
Hắn lắm lét nhìn sang bên kia đường. Đi bên này an toàn. Hắn nghĩ, và hít một hơi dài trước khi rảo bước như người trốn chạy một tai ương. Chợt quầy hàng một tổ chức từ thiện thấp thoáng hiện ra giữa chợ người. Hồn ma ở đó. Hãy tin tôi đi. Có những hồn oan không bao giờ siêu thoát. Có những hồn ma  cứ bám mãi vào cõi sống này. Có những thứ không phải là hồn oan nhưng cũng sẽ bám theo bạn như con đỉa bám vào chân lũ trâu bò mà say sưa hút máu. Bà thầy bói bài nói thế. Và tôi tin tất cả những điều bà ta nói. Tôi tin ông bác sĩ tâm lý. Tôi tin bà thầy tướng số. Tôi tin ông thầy bấm tử vi. Và tôi cũng tin tôi. Tôi tin khi tôi bất ngờ đổi qua lề đường bên này thì nó sẽ chẳng bắt kịp tôi, để à ơi ngôn ngữ chợ trời, để tỏ tình bằng những thứ ngôn từ nhầy nhụa. Quầy hàng từ thiện thấp thoáng trong tầm nhìn. Anh ơi hãy làm việc thiện đi. Chúa dạy thế. Chúa bận rộn không có thời gian lo cho con người, chúng mình phải lo cho  nhau, anh nhỉ, anh nhỉ, anh nhỉ. Anh có đọc báo không. Bài viết về những người Việt ở Campuchea. Tội nghiệp anh nhỉ. Sống như vậy sống làm gì. Anh nhỉ. Anh nhỉ. Anh nhỉ.
5
Nó đấy. Lảm nhảm, lải nhải. Cứ vậy ngày này qua tháng nọ. Để một thập niên sắp sửa qua đi.
6
Quầy hàng của tổ chức từ thiện làm hắn hồi hộp. Có những kẻ không làm gì cho ai nhưng luôn rao giảng lòng yêu thương. Và luôn ngồi ghé một bên mông lên chiếc ghế còm cõi của nhân viên thiện nguyện. Và con mắt láo liêng. Và ngôn từ leo lẻo.
Một buổi chiều, giờ tan sở, về qua quầy hàng ấy. Hờn quắt queo hình ảnh những đứa trẻ ốm o. Lòng hắn chùng xuống như người vừa làm điều chi lầm lỗi. Bất chợt, một chiếc bóng nhùng nhằng gỡ nắng, nhào ra níu lấy hắn. Anh ơi, hôm qua em trúng cái giải thưởng văn chương mà em đem tiền gửi cho Nguyễn Thụy Long hết trơn rồi. Anh có biết không. Hắn vừa cố gỡ những móng gai đang cắm vào thân thể vừa bối rối tìm câu trả lời. Phải không anh. Cái mắt loài sinh vật dị hình ghé sát mặt hắn. Hơi thở cống rãnh làm bao tử hắn thắt lại. Người Việt mình không biết thương nhau thì ai sẽ thương đây, anh nhỉ.
7
Những chữ anh nhỉ, anh nhỉ bám lên da hắn như những vết chàm.
8
Buổi hẹn với bác sĩ chuyên khoa ngoài da tuần lễ sau đó làm hắn phải bỏ mất một buổi làm. Và ông bác sĩ đã đổ không biết bao nhiêu thuốc sát trùng lên da hắn để mong tẩy đi những vết chàm xú u6é. Vi trùng. Siêu vi trùng. Nấm mốc cộng sinh. Bao nhiêu thứ nghi ngờ không lời giải đáp.
9
Rồi cũng giờ tan sở, cũng quầy hàng của tổ chức từ thiện, cũng từ cái bàn chữ nhật vây quanh bởi những tấm bích chương tràn ngập hình ảnh trẻ con ốm đói. Cũng những bước nhẹ tênh, cũng tâm tư hớt hãi khi những bước chân đếm từng vuông gạch trên lề phố. Những bước chân nhẹ như mưu toan cất cánh bỗng dưng bị níu lại ở cái quầy ông đi qua bà đi lại. Anh ơi, hôm qua em nói vậy không phải em khoe mình quen lớn với Nguyễn Thụy Long đâu. Mình chỉ là những người viết không tên, anh nhỉ, anh nhỉ, anh nhỉ. Anh có thấy qua đây rồi mà người ta vẫn khoe ngày xưa tôi thế này thế nọ thế kia không. Ngày trước em là sinh viên đại học. Em đã từng làm phản ứng hóa học cho lũ bạn xem. Khói xanh, khói đỏ mịt mù như bà tiên hóa phép. Còn bố em làm chủ nhà sách mà em có bao giờ khoe với ai đâu. Những kẻ khoe khoang không biết xấu hổ đâu, anh nhỉ, anh nhỉ, anh nhỉ.
10
Không phải một bóng ma. Không phải một oan hồn. Chuyện có thật. Nó ở đó. Tôi đã bị nó ám mấy năm trời nay. Những chuyện vặt vãnh. Tiếng rên thống khổ chan hòa ngàn phê phán cao ngạo. Nó chê cả thế gian. Tôi yêu cõi sống này. Nên tôi lặng thinh. Nó vẫn thổi vào tai tôi. Nó theo tôi từ dinh cơ này này qua dinh cơ khác. Tôi bảo nó tôi không muốn vướng bận gì với nó. Nó giả điếc, giả mù. Nó kể cho tôi nghe giấc mơ nó. Nó bảo nó ngoan đạo. Nó bảo tôi là linh mục. Nó bảo nó ngồi trước mặt tôi xưng tội, nhưng nó không mặc quần. Rồi nó bảo không kể nữa vì sợ tôi mắng là khiêu dâm.
Trời ơi, cỡ nó khiêu dơ thì họa may còn tin được.
11
Cái lần bị níu kéo, tôi về nhà tắm gội suốt hai tiếng đồng hồ. Nhưng những vệt gai ốc không chịu lặn đi. Và những chữ anh nhỉ, anh nhỉ mọc đầy trên da như những mụn cóc sần sùi, dơ bẩn.
12
Quầy hàng từ thiện. Tóc ngắn như đàn ông nhưng rối rắm bùi nhùi. Con mắt đảo vòng. Nó đấy. Hồn ma hay chỉ là thứ đỉa trâu hóa kiếp. Hắn bước đi vun vút. Gió lùa bên tai ồ ạt lốc cuốn. Không gian tuột lại phía sau. Hun hút. Bóng ma bỗng vươn mình đứng dậy. Chới với níu lấy cánh tay một phụ nữ da vàng đang rộn ràng giầy cao gót. Em Việt Nam à. Có thấy cái anh đang đi đàng kia đấy không. Đồng nghiệp, đồng môn, đồng sàng của chị đấy. Người phụ nữ da vàng hối hả gỡ những móng gai đang bấu lấy cánh tay no tròn. Người đàn ông Á Châu kia kìa. Bạn của ta đấy. Bạn chí thân từ thuở ấu thơ. Bạn từ kiếp trước. Và giọng nói tuột ra khỏi chiếc cổ nhăn nheo, vươn mình, hoá thân thành con rắn hổ mang rùng rùng quẫy động thân thể đơm đầy vẩy xám. Con mãng xà chồm lên, hai mang bạnh ra, khè khè khí độc. Kiếp nào có yêu nhau, anh nhỉ. Câu nói ấy dành cho hắn, từ khi hồn ma đem chuyện người chồng cũ ra viết thành trường thiên, nhét vào hộp thư nhà hắn. Câu nói ấy cho hắn. Kiếp nào có yêu nhau, anh nhỉ. Anh nhỉ. Hắn rảo bước như người trốn chạy đứa cùi hủi đang toan tính nằm lăn trên con đường hắn sắp đi qua mà ăn vạ. Những bóng người lướt qua vùn vụt. Tối sáng, tối sáng. Đèn xanh, đèn đỏ. Chói lòa những ngã tư. Câu nói đuổi theo hắn như cơn gió độc.
13
Em biết vì sao anh để em độc thoại rồi. Hắn quặt vào khúc quanh. Câu nói luồn theo ống quần. Vì tình anh dành cho em đã đầy, chiếm hết chỗ của những câu tỏ tình. Anh nhỉ. Câu nói luồn ra phía trước. Chi1êc quần lót mùa đông dầy cộm. Cái gì thế này. À há. Đàn ông có cái này tha hồ mà thích anh nhỉ. Cho người ta mượn một tí có được không nhỉ.
Gần một thập niên, cơn điên của sinh vật ấy vẫn chưa vơi. Cơn điên của những ước mơ không thành, của những thèm muốn không bao giờ được đáp ứng.
14
Người đàn ông đi vòng khúc quanh. Nắng vật bóng dưới chân. Nắng vặt chiếc bóng gầy guộc thành con gà trụi lông. Cái lạnh luồn lưng áo. Cái lạnh bò trên lưng.
Anh biết xe van để làm gì không. Vẫn không trả lời em à. Gan đấy nhỉ. Xe van để chở Út một, Út hai, Út ba, Út bốn nhà mình. Sao không nói gì với em vậy. Em hiểu rồi. Im lặng, lặng im. Thôi, em hiểu lòng anh rồi. Anh chẳng việc gì phải nói ra. Yêu đến không nói nên lời mới là yêu, anh nhỉ. Thế hệ của chúng ta là như thế. Ai như đám trẻ bây giờ. Chả hiểu thế nào là tình yêu đâu anh nhỉ, anh nhỉ.
Âm thanh vo tròn, đóng cục. Thành đất sét. Cục đất sét lăn theo những bước chân. Cục đất sét lăn tròn, vồ lấy bóng hắn. Hắn rảo bước, thận trọng như sợ làm rách bóng mình. Cục đất sét ghim bóng hắn xuống mặt đường. Chiếc bóng giẫy dụa, vùng vẫy như cánh dơi mù lòa vô tình vướng vào những mắt lưới săn đêm. Chiếc bóng gầy còm giằng xé những bước chân hắn. Hắn xớn xác quay lại. Hồn ma xõa tóc. Không. Hồn ma không có tóc. Lởm chởm đám răng cưa trước trán. Con mắt máu bầm. Mầu của sự khát khao. Hai cánh tay vươn dài, vắt ngang những cột đèn sắp sửa thắp khuya. Bị căng, kéo, chiếc bóng mỏng mảnh rung lên bần bật. Những cục đất sét vữa ra. Chảy tan thành bệt mủ xanh lơ. Bệt mủ gắn bóng hắn xuống mặt đường. Anh nhỉ. Anh nhỉ.
Hắn cong lưng lao mình về phía trước như gã ngư phủ bẻ mình kéo lưới. Dô ta. Hò dô ta. Mẻ lưới này chắc kéo  về con cá lớn. Hay kéo về một xác chết trôi; một khối u mê không chốn nào dung thứ.
15
Người đàn ông hỏi, bằng cái đầu nghiêng nghiêng, bằng những sợi tóc bạc phơ rũ trên vừng trán nâu bóng mầu thời gian. Ngươi phải cúng cô hồn.
Người đàn bà mắt trắng những vẩy cá phán bảo. Cô hồn nó đeo theo, nó sẽ ám mình suốt đời.
Tôi đã cúng rồi. Tôi đã thuyết phục hãy để tôi yên. Hắn dài lời giải thích.
Khi cô hồn đã chọn một nơi chốn nương thân nó sẽ chẳng dễ bỏ cuộc. Hãy nhớ lấy lời tôi. Câu nói vang vang trong hang động trí nhớ. Có phải bà thầy ấy chính là cái kẻ không ngừng ném ra những vẩy bùn tanh mùi cóc chết. Tình yêu mù lòa của con vật cái tự bịt hai con mắt, trút bỏ áo quần, vung vẩy ném đôi vú quắt queo về phía trước. Anh ơi, em đây. Nàng cung phi của anh đây. Nàng cung phi nề nếp hơn bất kỳ nàng cung phi nào trong lịch sử loài người. Nàng cung phi này sẽ là nguồn cảm hứng cho anh làm thơ. Nàng cung phi này sẽ đưa anh vào thế giới huyền bí của nghệ thuật. Mình là nghệ sĩ sáng tạo. Mình hơn hẳn bọn nghệ sĩ trình diễn anh nhỉ. Cái lũ xướng ca vô loài chả bao giờ hiểu nổi một câu thơ đâu, anh nhỉ. Anh nhỉ. Anh nhỉ.
Chiếc bóng bị kéo căng đến tận cùng. Hắn đuối hơi, cong lưng kéo bóng mình như gã nô lệ trong đàn lũ nô lệ Ai cập cổ thời, cong lưng kéo đá cho đám vua chúa xây kim tự tháp, đắp những hầm mộ lưu giữ xác ướp, mong một ngày trở lại với nhân gian.
Đuối hơi, hắn xuôi tay, thả lỏng thân thể, thở hắt ra. Con mắt đục lờ, khuôn mặt trắng bệch. Người đàn bà te tái đi như chạy về phía hắn. Hai mông vểnh lên, ngạo nghễ như con ngan đang mùa sai trứng. Thiên hạ xuôi ngược. Những bàn chân dẵm lên bóng hắn. Hắn cuống cuồng nhìn chiếc bóng mỏng như mảnh khăn tang thiếu phụ tiễn chồng.
Con vịt bầu đến sát bên hắn. Tiếng kêu khao khao. Anh không nói nhưng em cũng hiểu được lòng anh. Anh không như cái thằng lấy em từ bên trại tị nạn. Bây giờ em với nó không còn gì với nhau. Đã hết những đêm phải trả bài. À mà anh có bao giờ phải trả bài không. Chắc không đâu anh nhỉ. Em kể cho nghe này. Trả bài xong mình nằm phơi ra đấy mà nhớ những ngày còn đi học, còn thằng kia thì xoay lưng lại mình mà ngáy như sấm động. Việc đứa nào đứa ấy lo. Đứa nào ngủ cứ ngủ, đứa nào nhớ, cứ nhớ. Thế mà lại hay. Anh nhỉ. Anh nhỉ. Một thứ mùi hôi lạ lùng xộc vào cổ họng. Năm nào đó giữa mùa lụt lênh láng nước. Đất trời bạc một mầu. Loang loáng. Bệp bềnh rác rưởi. Những xác người, xác thú chết trôi. Bỏ xứ mà đi. Chạy trốn cơn giận của đất trời. Trở về khi lòng đã lắng. Gió mưa thôi vần vũ. Bùn đặc quánh những vết chân. Chiếc chõng tre sũng nước. Bên dưới những nẹp tre già sậm mầu, có một thân hình nứt tung như trái dưa ai lỡ tay làm rơi từ cành cao xuống. Cái người oan khiên lạ kỳ. Từ nơi nảo nơi nao lại lần vào nhà người ta mà chết. Đã chôn cất ân cần. Người chết không tuổi tên. Đã mồ yên mả đẹp. Nhưng cái  mùi làm nôn mửa, quặn thắt đến cả ruột non ruột già vẫn ám. Và hôm nay khung mùi ấy bỗng dưng trở về. Ngay trên đường phố. Trong buổi chiều vàng óng. Giữa phố xá đông vui. Hắn cuống cuồng ôm bụng, bẻ quặt thân mình, nôn đến cả mật xanh, mật vàng.
16
Xe cộ xoắn vào nhau. Âm thanh từng chùm từng chuỗi nhùng nhằng, quấn quýu. Những bàn chân hấp tấp dẵm lên nhau. Tòa dinh thự nghiêng nghiêng chao chọng. Có sao không. Ông có sao không. Đừng chạm vào người ông ta. Coi chừng lây cúm gà cúm heo đấy. Thân thể vẫy vùng. Hai tay buông xuôi, tuyệt vọng.
Con mắt nhắm nghiền nhưng vẫn thấy tỏ tường khuôn mặt nhếch nhác vắt lên cành cây. Móng sắc bấu vào da thịt. Bàn tay mười mấy ngón. Bàn tay này khước từ những thư tình giả hình, xấc xược. Bàn tay trả lại một xấp những phong thư gói ghém ngàn câu dẫn dụ cùn mằn. Bố tôi ngày xưa làm nghề bán sách sao anh dám bảo bọn lái sách chẳng hơn gì những tay lái heo ở bên Việt Nam mình. Anh xúc phạm đến bố em, anh biết không. Nhưng tôi tha thứ cho anh. Em tha thứ cho anh. Chúa đã bảo phải tha thứ cho nhau, anh nhỉ. Mình tha thứ cho nhau. Anh nhỉ. Aaaaaannnnnhhhhh nnnnnhhhhhhiiiiiiiỉ.
Xe cứu thương đổ đường chạy đến. Còi rên inh ỏi một quãng đường. Làm ơn tránh ra cho nhân viên cấp cứu làm việc. Ngón tay vạch mí mắt. Ống nghe lạnh ngắt đặt lên lồng ngực trái. Bình dưỡng khí dây nhợ nhùng nhằng. Chắc không sao đâu, chỉ chóng mặt chút thôi. Không sao hết. Tim ông đập nhanh lắm, ông biết không. Người đàn ông thở hắt ra. Con mắt láo liên. Giọng nói phều phào. Trời ơi, nó đấy, nó cứ theo tôi hoài. Nó nào. Ông nói nó nào. Vâng đúng nó đấy. Nó đeo tôi như đỉa đói. Chiếc cáng được nâng lên. Đều nhịp. Đám nhân viên cấp cứu. Một, hai, ba. Những cánh tay trần vạm vỡ nhưng cử động nhịp nhàng. Trong một giây ngắn ngủi, hắn thấy mình bay bổng như cánh diều. Những bánh xe lăn lộc cộc trên mặt đường. Nắng nhập nhòa trên mặt. Hắn nhắm nghiền hai mắt. Lúc hắn mở mắt, mui xe cấp cứu phủ lấy không gian. Đèn xanh đỏ lập lòe.
17
Cái nhầy nhụa bám nham nháp lên cánh tay hắn. Còn cái cặp. Cặp sách của tôi đâu. Cái cặp đựng quá khứ của tôi. Cặp sách nào. Hắn ngóc đầu dậy. Nhìn xuống chân, qua chiếc khung chữ nhật khoảng cửa xe cấp cứu. Nắng nghiêng ngả bên ngoài. Hàng cây mới trồng bên lề đường xếp hàng nghiêm nhặt. Phố vẫn đông và huyên náo, nhưng hắn chỉ thấy một cái bóng nhâng nháo đang ôm chiếc cặp của hắn như kẻ thiếu ăn, ôm cứng nắm cơm dành được từ tay người phát chẩn nhân từ. Sao không chịu đoán tên đường nhà em. Đọc cho anh nghe nhé. Dupont đấy anh. Tên đọc theo Pháp hay Mỹ gì cũng được, anh nhỉ, anh nhỉ. Điu pon hay Điu pông gì nghe cũng hay, anh nhỉ. Anh nhỉ.
Nó lấy mất cái cặp của tôi rồi. Những con mắt ngơ ngác. Cắp ông đựng những gì trong đó. Cắp sách tôi đựng đầy quá khứ. Không sao, tôi sẽ tìm lại cho ông. Nhưng nếu nó mở ra, quá khứ tôi sẽ tan đi. Bởi quá khứ thần thoại sẽ không tồn tại được nếu phải hô hấp thứ không khí nhờn nhợt đàm nhớt trong khoảng không gian vây quanh nó.
18
Hãy tả cho tôi hình dạng của nó ra sao.
Nó giống một người đàn bà. Nó già hay trẻ. Tôi không biết. Nhưng tôi đoán nó già cỗi. Tại sao. Vì nó hay chê trách những người bạn trẻ tôi quý mến. Nó không có được những gì họ có nên nó vẩy mực vào áo họ. Nó bảo tôi phải gọi nó bằng tên hay bằng em bởi nó không thích bị gọi bằng chị hay bà. Nó bảo gọi chị nghe giống bà cán bộ, gọi bằng bà nghe xa lạ và già nua.
Vậy ông gọi nó bằng gì.
Tôi chẳng gọi nó bằng gì hết. Bởi nó không là gì của tôi hết.
Hắn chống tay ngồi dậy. Đám sinh viên thực tập chăm chú nhìn con bệnh. Ông giáo sư nhìn hắn. Con mắt không lời. Hắn co chân lên. Hai tay vươn ra nắm lấy bàn chân, kéo sát lên mặt. Hai mắt hắn nheo lại, tìm tòi, tẩn mẩn.
Ông tìm gì thế. Tôi tìm hình nó.
Hình nó ở chân ông à.
Hắn không trả lời. Những ngón tay chùi miết da lưng bàn chân. Tôi rửa hoài nhưng nó vẫn không phai đi. Đây này. Các người thấy không. Tấm hình nó chụp năm 16 tuổi.
Những cái nhìn nghi hoặc vãi lên người hắn. Ông giáo sư tóc bạc khom lưng nhìn xuống mu bàn chân hắn. Làm cách nào nó dán được hình chân dung nó lên lưng bàn chân ông vậy.
Hắn gật đầu tới tấp khi thấy có người tin điều hắn nói. Nó cắn gấu quần tôi, nhùng nhằng như con chó điên. Tôi vùng vẫy giẫy giụa. Vung vẩy bao nhiêu nó cũng không buông. Nó chỉ chịu buông gấu quần tôi ra sau khi đã dán được lên chân tôi hình chân dung của nó. Nó bảo hình nó hồi đó ngây thơ nhất thế gian.
Hắn vạch quần khoe ống chân trước mặt mọi người. Các người thấy những vết rách này không. Vết răng nó đấy. Nó như con chó nhất chịu không buông gấu quần kẻ qua đường. Như con chó trung thành nhất định không buông gấu quần tên trộm.
Hừm. Ông giáo sư gật gù. Tên trộm. Hừm. Ông ta lẩm bẩm. Nghe hay đấy.
Thế tên trộm có lấy gì của nó không. Một cô sinh viên buột miệng hỏi. Đôi môi hồng mịn màng. Con mắt khoan dung. Tóc rũ ngang trán, tóc đổ sau vai. Hắn nhìn cô gái chăm chăm. Ừ, phải như nó có được chỉ một phần trăm thôi cái dung nhan và một phần ngàn cái dịu dàng cô gái này đang có thì cuộc đời này đã khoanh thật tròn những vòng hạnh phúc. Những người nữ dễ thương. những người nữ mịn màng và biết biết nói cái lời ấm cúng, thông minh. Nó là mặt trái của tất cả những thứ làm thành mẫu người nữ cho nhân gian tôn thờ.
Ông có lấy trộm gì của nó không.
Lấy trộm à. Nó có gì đáng để cho ngay những kẻ bần cùng nhất thế gian này để tâm lấy trộm. Tôi tự hỏi cả ngàn lần như thế. Chính nó mới kẻ kẻ ăn cắp vặt.
Nó ăn cắp vặt thứ gì của ông.
Nó lấy đi của tôi những giây phút bình yên và thích thú khi mở hộp thư chờ những cánh thư ở quê nhà. Nó nhét những lời mời mọc chua ngoa vào sân nhà tôi, nhét thư tình vào hộp thư tôi, vùi những lời chào hàng vào khe cửa nhà tôi. Nó dán hình nó lên da tôi.
Sao ông không bảo nó để ông yên. Một nam sinh viên thắc mắc.
Tôi đã bảo nó cả ngàn lần.
Ông bảo thế nào.
Tôi bảo nó với tôi thuộc về hai thế giới, hai nếp suy nghĩ, hai không gian khác hẳn nhau. Tôi bảo nó tôi không thể là người quen với nó. Tôi bảo tôi không thể là bạn với nó. Tôi ở nơi này, nó thuộc về cõi khác.
Rồi nó đáp lời với ông thế nào.
Nó điếc, nó mù nhưng nó không câm. Nó nói như kẻ mê sảng. Nó nói một mình. Nó ca nó hát vào tai tôi. Nó không câm. Nhưng nó mù và điếc. Sao ông biết nó không câm. Nó không câm bởi nó luôn tìm cách thổi vào tai tôi những huyền thoại về thời niên thiếu của nó. Tôi thì cần gì biết về thời niên thiếu của nó. Nó phô trương cái chính chuyên của nó như người đàn bà Việt Nam cổ tích. Nó luôn khoác tấm áo ấy lên người. Tấm áo có lớp chính chuyên bọc ngoài. Nhưng không bỏ lỡ bất cứ dịp may nào có thể vạch tấm áo ấy lên mà phô trương hàng họ bên dưới bằng ngôn ngữ chợ trời thô nhám. Nó hát thánh ca cho tôi nghe. Nó kể chuyện cha  chuyện Chúa. Rồi nó hăm he kể cho tôi nghe chuyện ngàn lẻ một đêm.
Chuyện ngàn lẻ một đêm à.
Vâng.
Nó nói nó là nàng cung phi cuối cùng của chuyện ngàn lẻ một đêm.
Tiếng cười khúc khích chợt vỡ ra trong đám sinh viên rồi ngay lập tức bị nén lại. Những cái vai tuổi trẻ rung theo tiếng cười bị nén.
Nó không câm bởi nó phong tôi làm hoàng đế.
Rồi ông nói gì với nó.
Tôi bảo tôi không là hoàng đế. Tôi không thích làm hoàng đế. Nó bảo tôi là hoàng đế của riêng nó. Tôi gào lên lại càng không thể như thế. Thà là của bất kỳ ai. Nó cười ngạo mạn. Nó bảo đàn ông không thích làm vua thật khó tìm, anh nhỉ. Anh nhỉ. Anh nhỉ. Anh nhỉ.
Hắn ôm bụng, bẻ cong người,  nôn thốc nôn tháo sau câu nói.
Ông giáo sư và đám sinh viên thực tập giạt qua một bên.
Gọi y công ngay. Gọi y công ngay.
Đám sinh viên giạt hẳn qua một bên khi người y công đẩy thùng nước và cây chổi lau nhà tới. Tiếng bánh xe cót két lấn át âm thanh máy lạnh rì rầm phát ra từ góc phòng. Những vách tường xanh bỗng dưng tối lại. Một sinh viên bước lại vách tường, bật công tác điện. Ánh sáng xanh nhợt nhạt pha loãng khuôn mặt hắn. Hắn ôm bụng thở dốc. Những giọt nước xanh li ti bám trên chiếc cằm thưa thớt những sợi râu đen.
Ông giáo sư chợt đặt tay lên vai lão y công già. Khoan đã, chờ tôi lấy bệnh phẩm trong chất ói của bệnh nhân làm xét nghiệm.
19
Hắn tỉnh tỉnh mê mê trên chiếc giường hẹp trải khăn trắng muốt. Thuốc an thần vùi hắn sâu vào giấc ngủ. Không gian trống rỗng. Trơ trụi trong giấc ngủ say, những chiêm bao đi vắng. Ông bác sĩ xô ngã vách sương mù dày đặc, hiện ra trước mặt hắn.
Tôi muốn nói với ông điều này.
Hắn dụi mắt, hít một hơi dài, há miệng chờ câu nói kế tiếp.
Chúng tôi đã coi mẫu bệnh phẩm từ chất ông ói ra đêm qua.
Vâng. Hắn nhổm người dậy. Có vi trùng không bác sĩ.
Ông bác sĩ chậm rãi lắc đầu. Ngoài những vi trùng sống tự nhiên trong bao tử ra, không có vi trùng độc hại nào khác. Hắn thở ra nhẹ nhàng. Ông bác sĩ nói thế nhưng con mắt ông ta vẫn không rời khuôn mặt hắn. Nét băn khoăn trên mặt ông ta làm hắn lo âu. Vậy là không sao hết, phải không bác sĩ.
Ông bác sĩ không trả lời vào câu hỏi của hắn. Ông có bao giờ ăn chữ không. Ông ta hỏi, nghiêm trang như viên thám tử hỏi tên sát nhân.
Ăn chữ. Hắn hỏi lại, thầm nghĩ ông bác sĩ nói đùa.
Đúng vậy. Ăn chữ.
Thuở nhỏ, lúc đi thi, có lần tôi nghe theo lời đám bạn con gái xé bài học đốt thành tro, pha vào ly nước. Nhưng tôi đã không dám uống.
Chắc chắn là ông đã không uống chứ.
Chắc chắn. Và tôi thi rớt. Trong khi các bạn tôi thi đậu.
Ông nhớ kỹ lại đi. Suốt thời học trò, và cho tới hôm nay, ông có bao giờ uống câu, ăn chữ không.
Hắn chống hai tay, chuồi người về phía đầu giường để có thể dựa lưng vào vách tường. Hắn nhắm mắt lại. Thế giới lùi ra xa. Hiện tại nhập nhòe. Rồi tan như sương mù. Hắn thấy những ngày ngồi học bài trong góc kẹt hành lang những ngôi trường xa xưa. Những nhánh me già biếc xanh. Những tàng phượng vĩ đỏ rực. Đám học trò rì rầm học bài như tụng kinh sám hối. Bọn học trò con mắt khờ căm, chờ ơn cứu rỗi. Gốc cây. Vách tường. Hành lang. Đứa con trai ngồi ôm chồng sách. Một cô gái đi qua. Hai ba cô gái đi qua. Tất cả đều dễ thương. Tất cả đều dịu dàng. Ngay cả người con gái chanh chua nhất của thuở xưa cũng làm lòng hắn của hôm nay xốn xang.
Trong đám đông dịu dàng đi qua đi lại, không có ai bệ rạc như bóng ma đang ám hắn. Bóng ma khò khè anh nhỉ, anh nhỉ; ghê tởm đến nỗi những người đàn bà xuân sắc, nghe qua sẽ bất chợt tắt kinh mà gõ cửa áo quan, đòi vào.
20
Bàn tay lạnh đặt lên vai đánh thức hắn. Những ngày học trò lãng đãng tan đi.
Thuốc an thần còn làm ông buồn ngủ à.
Không có đâu. Hắn trả lời vội.
Vậy ông đang làm gì thế.
Tôi trở về cái thời chữ nghĩa ngự trị. Và tôi đang cố nhớ xem mình đã có bao giờ ăn chữ chưa.
Và ông chưa bao giờ ăn chữ phải không.
Chưa bao giờ.
Người bác sĩ nhìn sâu vào mắt hắn. Vậy sao nhìn mẫu bệnh phẩm trong chất ói bao tử ông dưới kính hiển vi, chúng tôi tìm thấy những mẫu tự.
Hắn giật thót người. Mẫu tự gì.
Ông bác sĩ không trả lời thẳng câu hỏi của hắn. Chúng tôi cố gắng chiết tự để tìm hiểu đó là chữ gì. Có vẻ như một cái tên. Rồi ông mở một chiếc hộp thiếc mầu bạc, thận trọng moi một tờ giấy, chậm rãi trải ra trước mặt hắn. Hắn chớp mắt nhìn nhúm vật lạ lùi xùi trên mặt giấy. Bẩy mẫu tự La Tinh nhẩy múa nhập nhòe. Nhưng mẫu tự có chân, bò lăng quăng như những con nhện đói. Những con nhện chữ bò túa ra bốn phía. Ông bác sĩ gõ nhẹ vào mép trang giấy để xua lũ nhện tua tủa gai lông vào khoảng giữa mảnh giấy. Mắt hắn hoa lên. Và trong tiếng rì rầm của máy lạnh, hắn nghe tiếng chót chét của lũ nhện chữ cắn lộn nhau, như giằng xé một con ruồi vừa mắc vào khung lưới.
Cho tôi mượn cây bút. Hắn nói.
Ông bác sĩ bận canh chừng những mẫu tự đang bò ngang bò dọc trên trang giấy nên ưỡn ngực chìa cái túi áo có gài cái bút ra trước mặt hắn. Mùi thuốc cạo râu phảng phất dễ chịu.
Hắn nhìn đăm đắm từng mẫu tự đang lăng quăng bò trên mặt giấy, cố gắng nhận diện chân dung của chúng. Những con nhện độc thân mình tua tủa lông. Con mắt hắn chớp mở vội vã. Hắn ghi lại danh tính từng con vật ấy trên mảnh toa thuốc vừa moi ra trong túi áo.
Chờ hắn ghi xong, ông bác sĩ gói mẫu bệnh phẩm, cẩn thận đặt vào lòng chiếc hộp thiếc có ghi số hồ sơ bệnh nhân của hắn bên ngoài. Bẩy mẫu tự viết lại ở mặt lưng toa thuốc. Bẩy mẫu tự nhảy múa trên mảnh giấy. Hắn nhìn những mẫu tự đăm đăm. Chúng bò lết trên mặt giấy. Chúng miết vào nhau như những sinh vật trong cơn động tình. Chúng bẻ cong chính mình như đang khốn khó vì nỗi khát khao không nguồn cội. Hai mắt hắn không rời những mẫu tự ma quái.
Nhất định ông đã có lần ăn câu uống chữ. Hãy nói thật đi để tôi còn biết đường mà chữa trị. Ông bác sĩ nắm chặt chiếc hộp thiếc trong lòng bàn tay như sợ nó sẽ biến đi. Ông cố nhớ lại xem sao nhé. Ông bác sĩ nói trước khi quay lưng.
21
Có gì khó nhớ lắm đâu. Những cô bạn học trò mê muội chuyện thi cử có thể đốt bài học thành tro pha nước uống nhưng lũ con trai chắc chẳng ai làm chuyện đó. Hắn sắp xếp đám mẫu tự theo những kiểu mẫu khác nhau. Hai mắt hắn trợn trừng. Những mẫu tự ma ám. Sắp xếp kiểu này không xong, hắn xoay qua kiểu khác. Và chẳng bao lâu những mảnh chữ ráp vào nhau thành một cái tên đàn bà.
Cái tên nhân vật nữ đóng vai phụ trong cuốn truyện thơ của cụ đồ khiếm thị thuở xưa ở quê nhà.
22
Anh ơi, Thanh Tâm Tuyền còn gọi tên em trong thơ ông ấy nữa đấy, anh có biết không.
Câu ấy hắn nghe hoài mà bây giờ mới hiểu hết ngọn ngành.
23
Thức dậy, hắn bắt gặp những mảnh mưa lưa thưa ngoài khung kính cửa sổ bệnh viện. Hắn đảo mắt nhìn quanh. Cô y tá ở cuối phòng cũng đang nhìn hắn. Bốn con mắt gặp nhau. Những ánh nhìn rụng xuống nền nhà loang mầu xi măng cũ xỉn. Vệt nước đọng gần chân giường người đàn ông nằm bên cạnh trông như vết bớt lam nham trên da mặt một người có nước da bánh mật. Cô ơi. Bác sĩ đã tìm ra bệnh của tôi chưa. Hắn hỏi. Cô y tá tránh tia nhìn của hắn. Câu trả lời hụt hẫng. Chưa đâu. Bác sĩ còn chờ. Chờ gì. Hắn ngắt lời cô gái. Những vân xanh đỏ chạy viền quanh mái tóc bạch kim. Hắn chớp mắt. Những vòng hào quang lung linh. Hắn nhắm hẳn hai mắt. Hình ảnh cô gái biến đi nhưng những quầng xanh đỏ vẫn chập chờn trong khung vuông thị giác. Chờ kết quả xét nghiệm. Kết quả xét nghiệm. Hắn lập lại câu nói của cô gái. Không một tiếng động nào vang lên sau đó. Sự im lặng dâng cao như thủy triều. Ý nghĩ hắn bồng bềnh trong lòng chất lỏng không mầu ấy.
Ban nãy có người dến tìm ông. Câu nói của cô gái phá vỡ cái im lặng chết người.
Một người đàn bà.
Tìm tôi à. Ai thế.
Bà ấy bảo bà ấy là đồng nghiệp của ông.
Ồ. Hắn moi óc suy nghĩ. Hắn có hai ba nghề để mưu sinh và vài nghiệp để giải trí. Người đàn bà ấy là đồng của nghiệp hay nghề nào, hắn nghĩ không ra. Cô y tá chợt hỏi hắn về những vua đời Trần trong lịch sử nước hắn. Rồi cô ta  tẩn mẩn kể cho hắn nghe rằng người lạ mặt ấy nhận mình là con cháu Đức Thánh Trần.
Đức Thánh Trần là ai thế. Cô hỏi bằng giọng lơ lơ nghe buồn cười.
Nhưng hắn không thể cười. Hắn lắc đầu bần bật, cố xua đuổi những ám ảnh không sắc mầu. Ấy là tên một vị anh hùng nước tôi mấy trăm năm trước.
Ô, cô gái như bị lôi cuốn bởi điều kỳ diệu. Làm sao còn nhớ được dòng dõi mình ngược dòng thời gian đến mấy trăm năm như thế nhỉ. Hắc lắc đầu hoảng loạn.
Chỉ là cái tên, cô ơi. Không có gì đáng quan tâm. Tôi có thể nhận bừa rằng tôi họ Nguyễn và là cháu đích tôn của Hoàng Đế Quang Trung nước tôi cũng chẳng mất mát gì.
Ô. Quang Trung hoàng đế là ai thế.
Là vị anh dùng dân tộc tôi.
Ông dòng dõi Quang Trung hoàng đế thật sao.
Không. Không. Cô không thể tin bất kỳ những gì nói ra bởi đám người hoang tưởng. Hắn kéo mền đắp kín mặt. Hồn ma vây phủ hắn. Anh nhỉ. Anh nhỉ. Ơi cái thực thể đỉa đói.
24
Hồn thay tên đổi họ để tránh đầu thai. Hồn chọn để được cùng họ với ông. Hồn nhập vào tên ông. Để ông sẽ không bao giờ gỡ bỏ nó ra khỏi những quan hệ hàng họ dẫu tưởng tượng nhưng là niềm an ủi tận cùng cho hồn. Dẫu chỉ là danh xưng, dẫu chỉ là tên gọi, ông cũng không thể nào gỡ bỏ nó ra khỏi con người ông. Ông sẽ không thể nào chối bỏ cái tên cha mẹ đã đặt cho và khi nó chọn họ của ông làm họ của nó thì ông không còn cách nào khác tháo gỡ. Những hồn ma lương thiện dẫu đói khát tận cùng cũng không bao giờ làm thế. Ông hiểu không. Hồn đeo vào ông. Hồn nhập vào ông. Hồn mai phục những con đường ông đã đi qua và sẽ đi qua. Hồn thích những gì ông thích và ghét bỏ những gì ông chê bai. Chỉ có một điều trái ngược mà hồn ma sẽ không nhìn cùng hướng với ông, đó là những dung nhan thiếu nữ, những người con gái có thiện cảm với ông, những người con gái ông quen biết. Tội nghiệp họ, bởi họ sẽ là mục tiêu cho hồn ma trả thù sự khiếm khuyết tật nguyền của nó. Sẽ khốn khổ cho người con gái ông yêu và tai ương cho người con gái nào dám yêu ông. Hồn ma ấy sẽ không buông tha họ. Hồn ma ấy sẽ quấy nhiễu họ ngày đêm dẫu ngoài miệng, hồn ma sẽ toàn nói những lời đãi bôi, tha thiết. Tin tôi đi. Hồn ma ấy sẽ bò lê lết trên những đoạn đường ông đã đi qua, tìm bắt mùi hương của tóc của người con gái ông hẹn hò, đón bắt dấu son môi thiếu nữ trên da thịt ông để luyện những độc dược mong làm nhạt đi những dấu thơm, làm rối đi những đường tóc chải. Tin tôi đi. Hãy tin tôi. Hồn ma ấy sẽ mò mẫm những dấu giầy ông bỏ lại ở những khúc quanh dẫn vào nhà những người con gái. Vết đế giầy cao su in xuống mặt đường. Hồn ma sẽ hít hà những lọn gió vướng gấu quần ông. Hồn ma biến thành bụi, thành rác, thành nước hoa, thành cà phê, thành rượu, nước mắt, nước mũi, thành máu mủ, đàm nhớt, nước tiểu, tinh dịch; thành vô vàn những vật xú uế. Hãy tin tôi đi. Không bắt được ông làm nô lệ, nó sẽ theo phá ông đến tận cùng. Bởi hồn ma này không màng thanh danh hay thể diện miễn là ám được ông. Đừng nói với tôi câu ấy. Đừng bảo tôi rằng có thể diện đâu mà nói chuyện màng hay chẳng màng. Tin tôi đi. Ông sẽ không bao giờ gỡ bỏ được sự ám ảnh của hồn ma ấy. Nó sẽ bao vây ông. Sẽ làm vẩn đục những ý nghĩ, làm xáo trộn những suy luận, làm rối rắm những phương án, trục trặc những chương trình; làm lệch lạc những phương hướng ông chọn. Hồn ma sẽ âm thầm bủa vây những người con gái ông một lần quen biết. Hồn ma sẽ làm ô uế đến cả dấu chân những người con gái để lại trên con đường ông đã đi qua. Bởi kẻ ấy khi còn sống trên thế gian này, chưa một lần hiểu được ý nghĩa của tình yêu. Chưa bao giờ cảm nhận được môi hôn chân thật. Thế nên hồn ma ganh tị với những kẻ yêu nhau. Hãy tin tôi đi. Hãy tin tôi. Tôi chưa bao giờ gặp hồn ma nào như thế. Tôi cũng là đàn bà. Tôi hiểu được cách suy nghĩ của một người đàn bà. Ông phải tin tôi. Ông phải nghe lời tôi. May ra ông giúp hồn ma ấy siêu thoát. Lúc ấy – hy vọng – nó sẽ để ông yên.
Bà thầy ngưng nói. Hắn ngồi chết trân nhìn đăm đăm người đàn bà như nhìn một sinh vật lạ lẫm vừa mọc ra từ kẽ nứt vách tường đá xám. Ngọn đèn dầu leo lét trên chiếc kệ mọc ra từ vách đá. Hơi lạnh tỏa ra từ những kẽ hở giữa những viên đá chữ nhật làm người hắn nổi gai. Cái lạnh luồn theo sống lưng hắn. Hắn cố kiềm cho hai hàm răng đừng gõ vào nhau. Nhưng chắc chẳng giữ được như vậy bao lâu nữa.
Bà bảo tôi phải làm sao bây giờ. Hắn run run hỏi.
Người đàn bà đưa tay áo lên chùi những giọt mồ hôi đang bò ngoằn ngoèo quanh những nếp nhăn trên trán. Chiếc mũi khô queo như trái chuối héo quắt bám vào khuôn mặt xương xẩu. Người đàn bà có trọn vẹn những nét kinh dị của những mụ phù thủy gian manh trong chuyện cổ.
Phải chịu sự khuất phục của nó. Người đàn bà dõng dạc.
Bà nói sao. Hắn bật người ngồi thẳng dậy. Cái lạnh bám cứng lấy da thịt hắn nhưng cái lạnh không ảnh hưởng gì tới người đàn bà. Bởi hắn thấy rõ một giọt mồ hôi càng lúc càng lớn dần ở cái chóp mũi cong queo. Chịu sự khuất phục của nó là sao.
Người đàn bà ngước nhìn vách đá. Giọng nói khàn khàn nhưng âm vang bập bềnh gợn sóng. Chấp nhận tình yêu của nó.
Không thể được. Tôi đã, đang và sẽ mãi mãi thuộc về một người. Tôi không thể yêu ai khác. Nhất là nó.
Hãy tin tôi và nghe lời tôi một lần. Giọng người đàn bà dẫn dụ.  Nhiều khi ông không cần phải trao trọn vẹn trái tim mình cho nó. Tôi hiểu tự ái của những hồn oan loại ấy.
Bà muốn tôi phải làm gì.
Người đàn bà nhìn sâu vào mắt hắn. Hãy ngủ với nó một lần.
Ngủ. Hắn gằn giọng. Với. Con mắt hắn lột tròng. Nó. Răng hắn cắn vào môi.
Đúng vậy. Ngủ với nó một lần. Chẳng có gì trầm trọng cả. Như một cách cúng cô hồn. Tin tôi đi. Được ân ái một lần, nó sẽ để ông yên. Bởi trong giây phút ngắn ngủi của sự chiếm đoạt, nó tin rằng ông đã là của nó. Và nó sẽ buông tha ông. Đơn giản vậy thôi. Chỉ là vấn đề tự ái. Tin tôi đi. Hãy ngủ với nó một lần. Một lần thôi.
24
Hắn bước qua khung cửa. Một thứ mùi không thể gọi tên xộc vào mũi. Mùi mắm, mùi tỏi, mùi hành, mùi cơm ôi, mùi thức ăn vương vãi, mùi nước tiểu, mùi phân, mùi cống rãnh quyện quanh hắn. Hai hốc mũi gai gai cơn ngứa. Hắn che miệng nén cái hắt hơi. Nhưng không kịp nữa. Tiếng hắt hơi thay cho câu chào hỏi. Người đàn bà hay hồn oan đứng đó. Tóc lởm chởm. Con mắt của xác chết sáng lòa như vừa bắt hụt cơn động tình hiếm hoi ở thế gian. Môi vỏ dừa khô. Cái cười bẽn lẽn khoe ra chiếc lưỡi sắc cạnh lá mía. Hắn muốn xoay lưng, xô cửa, bay trên những bậc thang ướt nước cơn mưa buổi sáng, chạy túa ra ngoài để cứu lấy mình nhưng lời dặn dò của bà thầy tướng số sang sảng bên tai. Những lời cảnh cáo nghiêm nhặt nhùng nhằng dây oan buộc chân hắn lại. Hãy nhắm mắt đưa chân một lần. Có khó khăn lắm đâu. Cùng lắm cũng chỉ là một cơn ác mộng. Ác mộng sẽ tan đi. Hãy coi đó như một việc làm từ thiện. Hồn vẫn rao giảng với ông về chuyện làm từ thiện. Ông hãy làm cho nó vui một lần. Rồi nó sẽ buông tha. Có những oan hồn chết không siêu thoát nên đeo đuổi hoài người còn sống. Sinh vật này – cứ tạm coi nó là sinh vật đi – đeo nặng trong lòng điều khao khát không thành. Chôn sâu trong nó sự thèm khát không bao giờ được đáp ứng nên nó bám vào ông. Hãy nghe lời tôi đi. Ngủ với nó một lần thôi. Thỏa mãn được lòng tự ái, nó sẽ buông tha ông.
Âm thanh ma mị phù thủy nhắc nhở bên tai.
Hắn cắn răng cúi xuống tháo đôi giầy.
Ăn phở nhé. Cứ tưởng anh không đến.
Bà thầy không dặn trước hắn phải trả lời thế nào với những câu hỏi ngoài lề. Hắn đinh ninh việc phải làm sẽ chỉ là những động tác giao cấu đơn giản. Dương vật. Âm đạo. Khô. Ướt. Nhớ mang theo chai thuốc nhờn. Những hồn ma vẫn than đau khi ngủ với thiên hạ. Chỉ cần những động tác căn bản. Như ăn cơm thì nhai, rồi nuốt. Nhai. Hắn ngẫm nghĩ. Thì cũng được đi. Nhưng cái việc nuốt chẳng đơn giản chút nào. Bà thầy nhắc đi nhắc lại rằng hãy nhắm mắt đưa chân một lần. Nó sẽ để ông yên. Sinh vật kỳ quặc trong thân xác đàn bà ấy cũng có những ham muốn đời thường. Chỉ cần làm nó thỏa mãn một lần. Nhưng bà thầy không chỉ cho hắn là sẽ phải làm gì với những câu đầu môi vô nghĩa. Hắn muốn ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nó dẫn hắn xuống bếp. Hắn thấy bóng mình trong bốn vách tường lót gương. Những hình ảnh lao xao, những con mắt xăm xoi của vô vàn những chiếc bóng làm hắn hoang mang. Bà thầy bảo những kẻ cô độc thường vây quanh mình bằng những tấm gương để thấy nhân gian đông đúc hơn. Bây giờ hắn tin cái ngôn ngữ mốc meo từ vách đá căn hầm ma mị. Hắn thầm phục bà thầy nói trước được những điều hắn không thể nghĩ ra.
Những sợi trắng đục quyện vào nhau trong lòng tô. Chất lỏng đùng đục trong nồi được múc ra. Những miếng thịt đỏ au phập phều. Đỏ đỏ, xanh xanh. Đầy ắp cái tô khổng lồ.
Ăn đi. Nó nói như ra lệnh. Người ta cứ khen mình nấu phở ngon. Mình bảo không lấy được đầu bếp giỏi thì phải tự làm cho quen. Triết lý không có chó bắt mèo ăn cứt đấy anh nhỉ. Anh nhỉ.
Cái cười nhăn nhở tóe ra trước mặt hắn.
Hắn toan xoay lưng bước ra cửa nhưng những lời cảnh báo của bà thầy như sợi dây thừng quấn quanh thắt lưng hắn. Hãy chịu vất vả một lần. Gian khổ một khoảnh khắc đổi lấy phần đời còn lại bình yên cho ông và cho người ông yêu. Ông không muốn vậy sao. Bởi tin tôi đi. Nó sẽ không bao giờ buông tha ông. Ngày ông nằm yên dưới đáy mộ, nó cũng sẽ ra nghĩa trang dán tên nó lên mộ bia ông. Lúc ấy ông sẽ làm gì. Đây không chỉ là một thứ si tình đơn giản của đời sống.
Tin tôi đi.
Hắn gắp một đũa đưa lên miệng. Nước phở nhờn nhợt đầu lưỡi. Hắn nhớ lần lưu lạc trong khu rừng biên giới chuyến vượt biên đường bộ, cơn khát cháy cổ họng đã xô hắn xuống mương nước đọng phập phều cánh tay người chết. Những giọt nước ấy đang phập phều trong lòng cái tô vĩ đại trước mặt hắn.
Chúng nó cứ khen phở em nấu. Ăn đi chứ. Không đói à. Con mắt xoáy vào hắn sau câu hỏi.
Hắn run run lắc đầu.
Không ăn thì uống vậy.
Hắn nghĩ đến cái nhìn đầy thành khẩn của bà thầy tướng số. Hãy uống gì đó cho thật say. Và làm cái việc phải làm. Hãy tự giải cứu mình. Cơ hội không bao giờ trở lại lần thứ hai. Hãy tin tôi. Hãy tin ta một lần.
Hắn khẽ gật đầu.
Nó bà bấm cái nút đỏ trên chiếc ấm nhựa.
Tiếng cửa mở. Hắn hồi hộp nhìn hình hài người đàn bà đang ngồi trước mặt hắn. Tiếng dép lê loẹt quẹt trên nền nhà. Bà thầy bảo dù gì đi nữa cũng phải nhắm mắt đưa chân. Mình không tự cứu sẽ chẳng ai cứu mình đâu. Tin tôi đi. Phải ngủ với nó ít nhất một lần. Đầu ngón chân hắn đang dợm đứng lên lại buông xuống mặt thảm.
Một bóng đàn ông lừ đừ lướt qua chỗ hắn ngồi. Gắn gật đầu chào. Cái bóng lầm lì bước đi. Không câu trả lời. Hắn nhìn hình hài người đàn bà trước mặt. Con mắt người đàn bà đổ lửa lên cái bóng xiêu xiêu đang đi về phía phòng khách.
Nó đó. Đừng để ý đến nó.
Hắn chờ nghe một lời phản kháng hay bất cứ tiếng động nào nhưng không gian cô đọng khác thường. Nước xôi gào lên trong ấm. Cái bóng đàn ông trở ra, đi qua chỗ người đàn bà và hắn đang ngồi. Tiếng mở và đóng cửa mạnh bạo. Hắn nhìn người đàn bà. Chỉ thấy lửa chập chờn đáy hai hố sâu.
Mình không để ý đến nó làm gì, anh nhỉ.
Hắn cố không để ý đến người đàn ông nữa. Bởi hắn biết con đường mình phải đi qua còn dài. Mọi thứ phân tán sự chú ý đều tạo nên những trở ngại.
Mệt không. Câu nói bốc qua khe những chiếc răng lởm chởm. Mùi cống rãnh quen thuộc. Hắn cắn răng gật đầu.
Nghỉ ngơi tí nhé.
Hắn nuốt nước bọt, khẽ gật đầu.
Làm gì thì cũng phải nghỉ ngơi, anh nhỉ.
Hắn không trả lời. Người đàn bà đứng dậy, bước tới níu lấy bàn tay hắn. Khỏi cần uống trà nữa nhé. Phòng em trên này này.
Hắn bước đi như tử tội lết ra ghế điện. Những bậc cầu thang hẹp. Chiếc giường rộng. Chăn nệm chất đống. Mấy chiếc vớ vo tròn quăng trên thảm. Những quần lót mầu trắng – hay vàng hắn không chắc – vung vãi trên nệm. Mùi hôi mốc quẩn quanh hắn. Em đã bảo là mình phải mua xe vận tải nhỏ để chở mấy đứa út một, út hai, út ba, út bốn. Hai chân hắn mọc rễ trên nền thảm mầu cà phê sữa. Bà thầy bảo hãy nhắm mắt làm cái việc phải làm. Năm mười phút rồi cũng qua. Hắn nhắm nghiền hai mắt. Chẳng mất mát gì bao nhiêu mà đổi lấy được sự bình an. Hắn nín thở như sắp sửa buông mình vào dòng nước, lặn sâu xuống đáy tìm những viên sỏi dị hình. Hãy nghe tôi đi. Nghe tôi đi. Chẳng thiệt thòi gì.
Nhưng hắn chẳng nín thở được lâu. Lúc lồng ngực bung ra để đón khí trời. Mùi cóc chết bơm đầy lồng ngực. Hắn mở choàng hai mắt. Một xác chết trần truồng phơi trước mặt hắn. Đôi vú nhão bám trên những vòng xương sườn. Làn da bụng quắt queo vỏ trái mơ khô. Vùng tối giữa đôi chân lưa thưa như cỏ chết bên bờ ruộng trong mùa hạn hán.
Hắn ôm bụng nôn khan. Và chỉ vài giây sau, hắn cuống cuồng xoay người chạy xuống cầu thang. Cơn ói không thể nào kiềm chế. Thức ăn còn sót lại từ đêm trước, tuần trước, tháng trước theo nhau vọt ra. Mật xanh mật vàng óng ánh mặt thảm. Anh ơi. Em đây mà. Em đây mà. Tôi đây mà. Tao đây mà. Đi đâu thế. Em biết anh yêu em mà. Mình yêu nhau, anh nhỉ. Anh nhỉ. Thế giới đông người. Em yêu anh hơn tất cả những con bé vây quanh anh. Em sống cùng với anh cái thời trước bẩy mươi lăm. Em đã có lần đi qua trường anh học. Anh nhỉ. Anh nhỉ.
Những tiếng anh nhỉ, anh nhỉ quấn quanh cổ chân hắn. Không thể được. Thà chết. Thà tan xương nát thịt chứ không thể nào nhập chung với cái xác ấy thành một thực thể dẫu chỉ trong phút giây. Không thể được. Không bao giờ.
25
Bà thầy bói mắng hắn ngu dại.
Tin tôi đi, rồi nó sẽ đeo theo ông đến cả đời.
Tôi đã cố gắng. Tôi đã bày tỏ thiện chí. Tôi đáp lại niềm mong mỏi của nó. Tại nó cả. Tại sao nó lại không được bằng một phần mười những kẻ nó chê bai. Tại sao. Tại sao. Hắn gào lên. Mắt phập phèo lửa hận. Giọng gầm gừ cọp beo.
Tôi không biết tại sao. Người đàn bà trầm tĩnh như những tảng đá bọc quanh họ. Tôi chỉ biết ông làm tổn thương đến tự ái chiếm đoạt của nó. Xúc phạm đến tự ái kẻ khác là đóng thêm một nhát cuốc vào huyệt mộ của mình. Nó sẽ ám ông đến khi nào có kẻ nào khác dẫn nó ra khỏi vùng u mê của thù oán.
Nghĩa là sao. Câu hỏi run rẩy đọng ở đầu môi hắn như giọt sương buổi sáng.
Nghĩa là có kẻ nào đó chịu yêu nó.
Hắn bật khóc. Bởi hắn biết như vậy nghĩa là hồn ma ấy sẽ ám hắn đến trọn đời.
26
Cảnh sát bảo căn nhà ở đường dupont ấy từ lâu lắm rồi không có ai dám thuê. Sau khi án mạng xảy ra. Và nơi đó không chỉ có một người đàn bà.


Hoàng Chính











.