Trạm Người Quá Bước

Lê Giang Trần

1.
Ờ. Thì đi về Việt Nam
lên Ðơn Dương thăm người bạn rẫy
xuống Cà Mau thi rượu bác chèo đò.
Kể cho người rừng, tôi thương em điếm nhỏ
đôi mắt bán thân nâu thẳm sóng vô thần
cánh lưng cong lên, vòng môi mím chặt
ngọn vú non hồng se buốt ngực vô tâm
những dày vò không phải trả thù trên thân thể
những con sói cuồng hoang về phá nát đồng thơm.
Kể cho người sông nghe, em ăn mày giữa chợ
hai bắp chân khô xanh rợn những đường gân
thớt thịt chợ lồng, khóm cỏ công viên, hốc cùng bến cảng
là nhà đêm trằn trọc ngắm trăng sao
tuổi ấu thơ như những đồng tiền rách nát đổi được gì đâu, ngoài một nắm hàn vi.

2.
Ờ. Thì đi về Santa Ana
nơi nóc chợ chưa rêu, lòng người mốc thếch
đêm chưa lên, thương xá đã im lìm
ngày sáng bật, Bolsa còn ngái ngủ.
Không ai kể đời định cư thuở trước
không ai nhớ gì đời hời hợt mai sau
đời sống phăng phăng như con sâu đo tới
trí nhớ trắng hều như âm bản phim hư.
Nhưng nhớ rất rõ những mơ hồ, mường tượng
như khoảng cách vô hình chắn giữa yêu thương
như sự dửng dưng giữa thâm tình thăm viếng
như đuôi mắt rắn ẩn tàng trên gương mặt
giai nhân
nét đăm chiêu trên mày người tàn úa
nét thẫn thờ người mất việc sinh nhai
nét băn khoăn người chen chân hội nhập
nét rượi buồn khi dự lễ động quan...
những mảng mây đen giăng trên phố đông người
những hàng sương xám phơi đường khuya vắng lặng
Tôi nhớ rất rõ những bất ngờ không ai giải thích như tình yêu, hạnh phúc, khổ đau
tử sinh, ly biệt, điên cuồng...
nhớ đến độ ngũ quan vô cảm giác
tim nhịp đều những nhịp chết quen tai
không ai gõ cửa tâm hồn ai
như thể không dám chạm tay vào bông pháo bông đang cháy.

3.
Ờ. Tôi đang bừng cháy
chỉ có bóng đêm nhìn ra pháo bông rực rỡ.
Ờ. Tôi đang thét gầm
chỉ có núi cao đồng vọng tiếng vang xa.
Ờ. Tôi đang bật khóc
nhưng Cali trời chẳng có mưa ngâu.
Ờ. thì thôi. Tôi im lặng.

4.
Ờ. Thì đi về nhà ta vậy.
E.T. lạc loài đến lúc cũng về thôi.
Về ngôi nhà mình như trở về nôi thai đùm bọc
trở về xa hơn, thành lại trùng tinh
trở về thật xa hơn nữa
một chủng tử đơn, đầy nhân tính đất trời
một vô niệm trước khi thành chủng tử
nơi vô ngôn trước giờ bật một âm ”UM”.
Huống hồ chi Việt Nam không về trở lại
ôm em điếm nhỏ vào lòng cho tôi chút ấm
khoác vai em ăn mày cho tôi dạo chợ Xuân
vào rừng Ðơn Dương thăm bạn rẫy vườn
theo sông nhỏ về Cà Mau thăm ông lái
về làng xưa quỳ lạy mộ ông bà
ra ngã ba thăm con đường Bùi Giáng
đưa em lên núi hoa vàng viếng động Phạm Thiên Thư.

5.
Ờ. Thì trở về con đường cũ lúc ra đi
ngõ quanh co dù quên nhớ đã mơ hồ
hành trang vẫn sẵn sàng như thuở trước
về hay ở cũng trạm-người quá bước
ngoài trời cao, vũ trụ rợn mênh mông.



Lê Giang Trần
25.8.93