Bài Ca Cũ Đã Năm Nào

Phan Ni Tấn

nửa đêm khuya khoắc trời mưa bất cẩn
tạt trúng hồn anh những giọt xanh xao
núp gió anh ngồi lọt trong thơ thẩn
nói lại bài ca cũ đã năm nào

nói chơi cho vui giữa dòng xao động
có anh ngồi ngoài đất nước hoài mong
kể nghe từ buồn đi ra trào lộng
thây kệ nỗi đời sắc sắc không không

nói thiệt mấy em anh tuy hơi lớn tuổi
nhưng hồn vẫn xanh từng nét ngây thơ
dẫu da rúm ró xương như que củi
mà vẫn hiên ngang như sóng ngọn cờ

hồi xưa ở lính có anh thỉnh thoảng
giết một vài thằng rồi lại về thành
dụ đám ăn sương tánh tình phóng khoáng
em giặt cái quần cái áo cho anh

khi thiệt thơm người, thơm quần, thơm áo
sẽ ngoe nguẩy ra ngoài nắng trong veo
ngắt một cành bông ngồi nhai trệu trạo
rồi hóa thành chim xòe cánh bay vèo

đời anh có khi là con nắng sớm
chớp lóa trong lành trong mắt em xưa
cũng có khi là bài ca tình dỏm
ư hử rên đều ọ ẹ đong đưa

sống ở đời này mà thiếu biến hóa
dám có ngày anh bỏ mẹ cuộc đời
biết vậy cho nên có thằng tá hỏa
cứ đòi làm chim xòe cánh bay chơi

thiệt ra đời này có gì đáng nói
chẳng qua là giấc mộng hơi dài
trong đó ít nhiều trái tim giận dỗi
đem những tấm lòng dìm giữa sớm mai

ở một chỗ hoài đâm chán thấy mẹ
lại muốn như mây một cánh bay dài
bay về quê xưa xin tan ra nhè nhẹ
thấm đất trời quê ẩm máu xương ai

hay làm mưa bay nghiêng qua sợi tóc
của những cô em còn rất Việt Nam
dẫu giấy tùy thân rõ ràng ngoại quốc
mà núi sông nào vẫn giấu trong tâm

nói tới Việt Nam đau lòng lắm lận
thao thức trong đầu ray rứt trong tim
Việt Nam lao đao như đời anh lận đận
lay lức phong trần hụt hã quàng xiêng

chuyện tình của anh nghe qua rồi bỏ
hổng đáng đồng xu đã chướng lại phè
song chuyện nước nhà là kinh đất khổ
xương trắng máu hồng xin nhớ khắc ghi

những ngày năm xưa giờ trôi tuốt luốt
đất nước sa lầy trong nỗi bất an
ngoài kia xuân sang một cảnh hiu hắt
đau điếng trong lòng anh một tiếng than

mà thôi hổng thèm nhắc hoài nhắc hủy
chuyện nước non rầu thúi ruột thúi gan
mặc ai thở than mặc ai sầu lụy
ta kể chuyện tình mây nổi trăng thâu

chuyện tình của anh là con nước cạn
hoang phế lâu đời rêu mốc tim khô
một bữa nhìn hoa anh tìm ra lãng mạn
vội hóa thân thành một nụ hôn thơ

nói đừng cười nha em đài em các
hết nửa đời anh ở núi ở rừng
nên anh quê mùa tánh tình chất phác
nói tới yêu đương thì lại nhát gừng

sẵn nói thiệt luôn anh nghèo thấy mụ nội
một gánh cơ hàn gánh mỏi mòn vai
đường lên cao sang mây mù gió nổi
a ha bên trời nước chảy huê trôi

bây giờ qua đây lòng anh vẫn vậy
vẫn cứ như gương một tấm sạch boong
hồn anh đơn sơ như là trang giấy
sống hổng gì hơn ngoài một tấm lòng.


Phan Ni Tấn 









.