Đêm Thắp Lửa

Vũ Quỳnh Hương

Tôi muốn rơi vỡ hết những ngọn đèn trong thành phố
những ngọn đèn dửng dưng
những ngọn đèn hoan lạc
tôi muốn rơi vỡ hết những ngọn đèn trên tinh cầu giây phút này
những ngọn đèn say mê
những ngọn đèn mệt mỏi
chận đứng hết nhịp thở bồi hồi những kinh đô ánh sáng
để chỉ riêng những ngọn nến chúng tôi rực cháy
thắp lửa dậy những phương trời trước mặt
thắp lửa dậy những vùng bóng tối

Tôi muốn rơi vỡ hết những ngọn đèn trong thành phố
cả những ngọn đèn trên tinh cầu giây phút này
vì tất cả những bóng ma năm xưa đang cùng thức dậy
bằng hữu anh em tôi người yêu tôi
những người đã để lại chiếc nón sắt bên bờ lau sậy nào
những người ngủ trong nghĩa trang bị cày lên bằng xe tăng
những người được vùi vội ở một góc không mộ chí
tất cả đang cùng kéo về đây
sau những ngọn nến chúng tôi thắp lên ở góc thành phố
đêm khuya này
đánh thức dậy một nửa địa cầu thức ngủ tỉnh mê
một nửa nhân gian thao thức đi về
bằng sự phẫn nộ của dĩ vãng
Ôi sự phẫn nộ của dĩ vãng qua những bóng ma
ân oán chưa phân nên chưa đành đổi kiếp
sự trong trắng của tương lai qua những trẻ thơ
con mắt long lanh nhìn bông lửa qua vòm xe đẩy
sự đau xót của thực tại trong bươ'c chân những người
biểu tình lặng thầm
nhìn cơn ác mộng dài của những tháng năm lạc xứ hiển hiện với
đầy đủ đầu mình tay chân
hình ảnh mầu và kỷ thuật truyền thông siêu đẳng

Tôi có thể nói gì khi một ngày nào đó phải đối chất cùng dĩ vãng và tương lai
rằng tôi đã hát những câu hát lên án chiến tranh giữa sân cỏ úa
hãy nói dùm tôi hãy hát dùm tôi hãy thở dùm tôi
bây giờ thì không ai đủ nước mắt để khóc dùm tôi
vì mọi niềm tự tôn và tự ti
mọi kiêu hãnh và tủi nhục
đã điệp trùng hơn biển rộng

Tôi có thể nói gì khi một ngày nào đó phải đối chất cùng dĩ vãng và tương lai
khi những người và người
đã đâm giết nhau
bằng súng đạn bằng độc chất bằng kỹ thuật văn minh
tẩm trong dao trong bút trong lưỡi trong răng
đóng sâu thêm đau đớn vào những vết thương còn hé miệng
những vết thương non chồng lên những vết thương non
chỉ có lịch sử là già nua đi
theo nhiều dài nghiệt ngã
tôi có thể nói gì khi một ngày nào phải trả lời cho những kẻ
đã chết đi và những người sẽ lớn
rằng tôi cũng đã già nua đi
theo chiều dài mấy phương trời lận đận

Tôi sợ những con đường trở về đêm nay
những con đường thinh vắng
nhớ thiết tha con đường vàng ánh điện câu
nơi những kẻ yêu nhau vội vã đưa nhau về trước giờ giới nghiêm
thương nhớ mãi mùi hương đêm hàng cây thầm lặng
cửa nhà ai khẽ tiếng ru con não ruột đêm dài
đêm ở đâu cũng buồn như nhau
đêm Sài Gòn đêm San Jose đêm Tây Bá Lợi Á
đêm giỗ giấc quên cơn đói lạnh
đêm đẫm đầy nhớ thương
đêm thắp lửa bước lặng thầm thấy mình giận dữ và khổ đau
đêm đưa nhau đi vào lối đoạn trường
đêm dài như mặt trời sẽ không bao giờ mọc
sau lưng tượng Nữ Thần Tự Do

Vũ Quỳnh Hương

1987

đọc các sáng tác khác của Vũ Quỳnh Hương trang Gio-O