Ngu Yên
Đã nhiều lần tôi tự hỏi: Làm thế nào để làm một bài thơ hay? Đã nhiều lần tôi bỏ cuộc, không rốt ráo tìm câu trả lời. Điều gì đã khiến tôi dừng lại nửa chừng? Có lẽ nào một đầu bếp giỏi lại không biết thế nào là món ăn ngon? Nếu một bác sĩ giải phẫu mà không biết vị trí của ruột gan tim phổi ở đâu thì số phận các bệnh nhân sẽ ra sao? Tôi làm thơ đã gần 20 năm, đọc biết bao là sách viết về thi ca, về các thi sĩ nổi tiếng trên thế giới, sao tôi lại không có một câu trả lời dứt khoát, tự tin, thế nào là thơ hay?
Đúng, Sai thuộc về Chân. Xấu, Tốt thuộc về Thiện. Dở, Hay thuộc về
Mỹ. Có người thợ nề già kinh nghiệm và tài năng thiên phú. Ông đo đạc
bằng mắt rất chính xác. Chỉ cần nhìn thoáng qua, ông có thể cho biết
chiếc tòa lầu chọc trời kia cao bao nhiêu, căn nhà nọ rộng bao nhiêu.
Vậy mà ông không thể biết lòng sâu của biển. Dở, Hay thuộc về khả năng
thẩm định mỹ học. Nhưng chính cái Mỹ lại là cái không một ai biết chắc
chắn. Cái đẹp mơ hồ trong không gian, di động theo thời gian, khác nhau
trong mỗi người, thay đổi theo từng thế hệ. Người ta biết có gió nhưng
chưa thấy gió bao giờ. Chưa thấy gió nhưng người ta biết dùng gió
trong nhiều lãnh vực, kễ cả việc thoải mái như hóng gió. Một người bỏ
cả đời để đi tìm cái đẹp, được gọi là nghệ sĩ. Còn người bỏ đời đi tìm
gió, gọi là ai?
Dùng đẹp để đo lường giá trị của thơ ca cũng giống như dùng không khí
để đo lường sức nặng. Biết là có không khí nhưng làm sao dùng không
khí làm đơn vị cân đo sức nặng của một người dù vẫn biết nếu không có
không khí, sức nặng kia sẽ tan thành cát bụi. Dùng đẹp để thẩm định thơ
hay hoặc dở là chuyện tương đối và chủ quan. Người ta có thể lên cung
trăng rồi đến Hỏa Tinh. Sẽ tìm ra trăm ngàn ngõ ngách trong vũ trụ
nhưng sẽ không bao giờ tìm được phương pháp vẹn toàn để xác định giá
trị của nghệ thuật.